Mùng một đầu năm mới, ngày nắng, ánh sáng rực rỡ khắp nơi, chiếu lên tuyết trắng trên mặt đất long lanh chói mắt.
Mẹ kéo ta ngồi vây quanh bên bếp lửa sưởi ấm, cẩn thận chu đáo. Cha ngồi ở một bên uống trà.
“Phu nhân, tiểu thư trong mấy tháng này đã làm không ít đại sự. Hiện tại giang hồ đều gọi nàng là ‘Công vân tiên tử’!” Tiểu Lam ở một bên chớp lấy thời cơ nói.
Mẹ mỉm cười gật đầu: “Dường như cao lên không ít, mặt cũng không tròn, đã thon hơn chút.”
Ta sờ sờ cằm: “Nữ nhi mười tám thay đổi nha.”
“Hành tẩu giang hồ nhiều ngày có gì tâm đắc?” Cha thình lình toát ra một câu.
Ta trầm tư khoảng khắc, nghiêm túc nói: “Không cần biết võ công cao cường bao nhiêu, hành tẩu giang hồ, phải ghi nhớ hai chữ ‘Cẩn thận’; khi cần phải ngụy trang, mừng giận không hiện ra mặt; không cậy mạnh, đánh không lại phải chạy.”
Cha có chút trầm mặc, nói: “Tiểu bá vương như ngươi bây giờ đã biết nhận thua, đúng là có chút tiến bộ.”
Kỳ thật cha à, những điều này đến bây giờ con gái vẫn chưa làm được……
“Mồng năm, ta cùng mẹ ngươi sẽ rời khỏi Quảng Châu.”
“Nhanh như thế?”
“Ta cùng mẹ ngươi ra ngoài dạo chơi.” Cha hiếm khi từ ái nhìn ta,“Ngươi đã lớn, ở giang hồ cũng có chút thành tựu. Ta có thể yên tâm dẫn Thiển Hồng ngao du tứ hải.”
“Cha mẹ muốn đi bao lâu? Hoằng Nhi muốn gặp hai người thì phải làm thế nào?” Ta ngây ngốc nhìn hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/2242811/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.