Mùng năm tháng năm, phía tây của núi Lạc Nhạn như cũ, một mảnh xanh xanh bát ngát của cây rừng, cảnh sắc tú lệ cao ngất.
Lâm Phóng, ta, Tiểu Lam, Hoắc Dương cùng hai mươi bốn hộ vệ, tổng cộng hai mươi tám người, hôm nay hiếm khi có được một sắc đen của trang phục võ sĩ, mỗi người dắt một con tuấn mã, chuẩn bị xuất phát.
Không ngờ đến, lần này người được triều đình phái tới tiễn đưa lại là Ôn Hựu.
Làm cho ta cảm thấy đối với hai chúng ta mà nói, nơi này có chút hàm ý đặc thù, khiến người kích động: Chính là tại núi Lạc Nhạn này, chúng ta đã thoát hiểm từ tay đám đạo sĩ; cũng là ở chỗ này, chúng ta cùng nhau bái nhận dưới trướng của Võ Lâm minh chủ.
Ta nghĩ, đây thật là cái điềm tốt, hôm nay hắn ở chỗ này đưa tiễn ta, dăm ba tháng sau, chúng ta lại ở chỗ này sum họp.
Tuy rằng cùng Ôn Hựu ly biệt đau xót trong lòng ta trước sau ủ dột, nhưng nhìn vẻ mặt của những chiến hữu bên cạnh, ta lại không kiềm chế nổi nhiệt huyết sôi trào.
Nhìn nơi không xa, Ôn Hựu một thân trắng quần áo, sắc mặt vẫn nặng nề không khỏi khiến ta vốn không tim không phổi mà vẫn phải chột dạ.
Ta cùng mọi người đứng chung một chỗ, nhìn Ôn Hựu không dưới vài lần, nhưng hắn vẫn cùng một vị quan viên khác bên cạnh nói chuyện. Ta có chút ngại ngùng đến tìm hắn.
Chưa kịp thì một thái giám đã hô lên: “Giờ lành đã đến!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/2242796/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.