Chúng ta ghé mắt theo hướng nhìn của Lâm Phóng, lại chỉ thấy một nghiên mực vuông tối đen, nhìn không ra manh mối.
Lâm Phóng cười cười nói: “Khi còn bé trong nhà từng có hai cái, chỉ là chiến loạn nên thất lạc.”
Tuyên Khải hít vào một ngụm khí lạnh: “Màu sắc ra sao?”
Lâm Phóng nói: “Một đỏ một xanh.”
Tuyên Khải mang vẻ mặt thành kính đứng lên, từ phía sau bàn vuông đi ra, nắm tay Lâm Phóng: “Hiền đệ, Phách Lệ nghiên mực lấy đỏ làm đầu, sắc xanh làm thứ, màu đen cấp bậc thấp nhất, lại là thế gian hiếm có, vạn tiền khó cầu. Mau mau nói với ta, nghiên mực trong nhà ngươi có hình dạng gì?”
Một bên Cao Kiến Hoa vội la lên: “Đại nhân, ngài còn hẹn các vị lão gia trong thành uống rượu!”
Tuyên Khải vỗ đầu, chợt cười nói: “Hiền đệ có nguyện ý đi cùng ta?”
Lâm Phóng khom người nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
————
Sáng sớm ngày thứ hai, ta bị tiếng mưa rơi gõ tí tách vào song cửa sổ đánh thức.
Trời mới tờ mờ sáng, phả vào mặt là không khí tươi mát se lạnh sau cơn mưa.
Tiểu Lam đẩy rèm ra, thu ô đi vào phòng, vẻ mặt thần bí: “Tiểu thư, vừa rồi Lục sư đệ cùng ta nói, minh chủ đại nhân, Cầu An và Tam sư huynh hôm qua hơn nửa đêm mới trở về.”
Đúng thế, hôm qua ta và những người khác trở lại khách điếm, còn đám người Lâm Phóng đi theo Tuyên Khải tướng quân ăn chơi đàng điếm…… Xem ra cả khách và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/2242792/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.