Qua đi bảy tám ngày, ta đã có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, Trầm Yên Chi cũng vừa vặn tỉnh lại.
Trải qua một trận này, ba vạn binh lực của Kinh Châu đã hao tổn hai vạn, hai mươi bốn vệ chết bốn người, trọng thương sáu người, cao thủ võ lâm mà Cầu An dẫn theo cũng hao tổn hơn phân nửa. Nhưng mà nguy khốn của Miện Dương đã được giải. Tuyên Khải tướng quân biến mất mấy hôm nay không biết từ chỗ nào xông ra, bận rộn không ngừng viết tấu chương thỉnh công, chúng ta cũng lười quản hắn.
Các loại phong thưởng của Triều đình xuống dưới, trừ bỏ ban thưởng cho chúng ta rất nhiều vàng bạc, cũng ban thưởng cho đám người Trầm Yên Chi, Cầu An, Hoắc Dương, Tam sư huynh. Hoàng đế còn có khẩu dụ khác — mau chóng đem Đỗ Tăng trừ cỏ tận gốc.
Trinh thám truyền tới tin tức: Đỗ Tăng lui quân giữ thành Ngụy Hưng, bản thân bị trọng thương, nhưng cũng không quá nguy hiểm đến tính mạng. Lâm Phóng cùng Tuyên Khải hợp lại bàn kế, nắm thời cơ, lệnh hai người Tam sư huynh và Hoắc Dương, dẫn theo mười người lén vào thành Ngụy Hưng, chờ cơ hội ám sát, chấm dứt hậu hoạn. Những người còn lại ở trong thành Miện Dương.
Đi qua mấy ngày, lại có tin đến.
Thứ sử đại nhân ở cảnh nội Kinh Châu “khảo sát dân tình” rốt cục trở lại Võ Xương.
————–
Mấy ngày nay, ta có cảm giác như được sống lại làm người.
Tại Quảng Châu, ta cũng từng bị nghiệt đồ Hoắc Dương đánh đến gần chết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/2242784/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.