Tối đó, thứ sử Lương Châu, Chu Phưởng đại tướng quân,ngay tại lều lớn trong quân bên bờ sông Độn Dương, mở yến tiệc khoản đãi chúng ta.
Nói là đãi yến, có điều cũng chỉ là chút thịt và cơm trắng. Ngày đó Miện Châu bị vây, trong phủ thủ thành tướng quân vẫn còn có thịt cá. Thấy rõ Chu Phưởng này trị quân, cũng coi như nghiêm minh.
Ta thích những thống soái trị quân nghiêm minh. Như vậy tướng sĩ rõ ràng sẽ không vô dụng chỉ biết giơ tay chịu chết.
Mọi người nhàn tản ăn cơm tán gẫu, Lâm Phóng ngồi ở bên tay trái Chu Phưởng, nhìn hai người trò chuyện xuôi ngược đều vô cùng ăn ý. Cũng có mấy vị danh tướng sĩ hiếu kỳ thân phận thiên hạ đệ nhất võ công của sư phụ, đề tài câu chuyện trước sau vẫn không rời khỏi võ nghệ. Được sư phụ chỉ điểm một chút, lại đều trầm trồ thán phục.
Ta cứ thế ở một bên dùng bữa.
Trải qua cuộc chiến ở Miện Châu, ta đã sớm không còn sự hưng phấn và nhiệt huyết trước chiến trận. Để được sống sót, càng phải giết thêm nhiều người, điều này ở trên chiến trường mới là chân lý. Ta không giống như Lâm Phóng, cơ mưu xuất chúng. Điều ta kiêu ngạo duy nhất đó chính là võ nghệ cùng dũng khí.
Phương hướng của Lâm Phóng cũng chính là phương hướng của ta, như vậy rất tốt.
Khi đang đem đũa duỗi về hướng đĩa thịt kho tàu, ta lại nghe thấy sư phụ cười nói: “Đồ nhi Thanh Hoằng của ta, bây giờ cũng là người đứng đầu trong bảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/2242774/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.