Ta bình sinh hối hận nhất một chuyện, là vào năm mười bảy tuổi đã thả đi một nữ nhân. Từ đó về sau, trong cuộc đời ta, không thể gặp lại nàng lần nào nữa.
Thời niên thiếu biết nàng yêu người khác, cho rằng thả tự do cho nàng là tốt nhất. Cho nên một đêm kia, tuy biết phía sau có người, ta vẫn đi tìm nàng.
Nhưng một khắc ấy, ta không muốn thả nàng đi, ta chần chờ.
Lại đổi một vết thương mang cả đời. Đến nay mỗi đêm mưa gió, sẽ mơ hồ đau.
Nếu đổi lại là ta hôm nay, Chiến Thanh Hoằng, ta nhất định sẽ bẻ gẫy đôi cánh của nàng, sẽ không cho ngươi rời khỏi lòng bàn tay ta.
Con người, đến cuối cùng vẫn sẽ có một chút ích kỷ.
Đại Yến rốt cục lập quốc, ta đội vương miện mà các vị thúc bá tha thiết ước mơ đã mười năm. Đoán chừng hoàng đế là ta làm cũng không tệ, cùng Triệu, Tấn quốc đều bảo trì quan hệ láng giềng tốt đẹp như gần như xa, nỗ lực phát triển nông canh, cổ vũ thương nhân mậu dịch, bí mật luyện binh, so với mười năm trước, Yến quốc đã cường thịnh hơn nhiều, không hề thua kém Triệu, Tấn.
Cuộc sống của ta, bận rộn mà bình thản.
Một ngày này, họa sư của cung đình hiến bảo, đưa tới hơn mười bức họa. Mở ra nhìn, là bộ dạng năm nay của ta. Biết là quốc cữu tận lực lấy lòng, ta cũng hào phóng ban thưởng. Lại chỉ lấy ra bức họa năm mười lăm tuổi của ta, lúc ấy thì ra ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tung-chieu-giang-dong-han/2242710/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.