6.
Ngoài trời bỗng lất phất mưa, cả chính đường chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng thước răn dạy quất vào người.
Một lúc sau, phụ thân giơ tay, gia nô mới dừng lại.
Ông ấy quay đầu nhìn ta, vẻ mặt đau đớn:
"Minh Ương à, tại sao con cứ phải đối đầu với muội muội con? Nó không giống con, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, lớn lên trong gia đình quyền quý. Diên Diên mệnh khổ, khó khăn lắm mới được nhận tổ quy tông, con không thể tha cho nó một lần sao?!"
"Phụ thân chỉ thấy Minh Diên bị phạt, không thấy nữ nhi cũng bị thương sao?"
Ta ngẩng đầu, dấu tay hai bên má vẫn còn rõ mồn một. Ông ta quay mặt đi, phất tay áo:
"Nếu con không trêu chọc muội muội con trước, nó việc gì phải làm khó con!"
Nghe vậy, ta sững sờ.
Phụ thân nói tiếp:
"Diên Diên bây giờ là Tấn Vương phi, bị Quý phi cấm túc trước mặt bao nhiêu người như vậy, con bảo sau này nó làm sao ngẩng đầu lên được?"
"Nhưng thưa phụ thân, không phải con chủ động trêu chọc nàng ta."
"Chút tâm tư đó của con mà ta còn không biết sao? Diên Diên giống mẫu thân nó, con cũng giống hệt mẫu thân con, việc gì cũng thích tranh giành hơn thua. Con oán muội muội con gả cho Tấn Vương, nên mới tìm mọi cách hãm hại nó. Bọn họ mới thành thân bao lâu, Tấn Vương đã động lòng muốn nạp trắc phi, trong chuyện này nếu không phải do con cố ý giở trò, thì sao có thể như vậy?!"
Ta tự nhận mình là người có tài ăn nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tieu-tieu/4799133/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.