2.
Tiêu Trọng bước đến bên cạnh Minh Diên, ra vẻ bảo vệ, làm chủ cho nàng ta. Minh Diên cũng ngẩng đầu nhìn hắn, hai người họ đúng là lang tình thiếp ý, nhưng lại khiến người khác buồn nôn.
Nhưng nghĩ đến đại cục, ta vẫn khuyên nhủ:
"Vương gia, ngài có thêm vài hồng nhan tri kỷ nữa, ta cũng có thể chấp nhận. Nhưng giữa chúng ta là vinh nhục gắn liền, ít nhất là trước mặt những người khác ngoài ngài và ta, xin ngài hãy tôn trọng ta."
Tiêu Trọng sững sờ, sau đó cười nói:
"Hóa ra là nàng ghen."
Ta không hiểu.
"Thôi được, nàng xin lỗi Tiểu Tước Nhi đi, bản vương sẽ không trách nàng nữa."
Ta thầm mắng trong lòng một câu "đồ gỗ mục không thể đẽo".
Ép thê tử tương lai của mình nhận sai, mà còn tỏ ra đắc ý, nếu chuyện này để kẻ thù của Tấn Vương biết được, e là họ sẽ cười đến rụng răng.
Ta lười nhiều lời:
"Hôm nay ta còn có việc bận, Minh Ương xin cáo lui trước."
Tiêu Trọng nhìn bóng lưng ta:
"Còn biết ngại ngùng nữa cơ đấy."
Minh Diên chống nạnh:
"Tiểu Trùng Tử, huynh vậy mà không giúp muội, muội giận thật rồi!"
Trước khi cánh cửa đóng sập lại, ta còn nghe thấy tiếng phụ thân và Tiêu Trọng dỗ dành nàng ta.
"Chuyện nhà họ Minh không đến lượt một nha đầu như nó làm chủ, Diên Diên đừng giận, con là con gái của phụ thân, đương nhiên cũng là tiểu thư nhà họ Minh, phụ thân nhất định không để con chịu thiệt thòi."
"Minh Ương sớm muộn gì cũng gả vào Vương phủ, đến lúc đó bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-tieu-tieu/4799129/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.