🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

2.

Không ai nghĩ rằng ta sẽ rời đi. Ngay cả nha đầu Châu Nhi cũng không hề hay biết về ý định của ta. Đây vốn dĩ là điều nên làm, nếu không bị hủy dung, mắt không bị mù vì uống phải ly rượu độc đó, rời đi là lẽ đương nhiên. Minh Nguyệt Thần còn sẵn sàng nuôi ta, theo lẽ thường, là ta mang ơn chàng.

Châu Nhi trước giờ ham chơi, thích trốn việc, đối với ta cũng không phải đặc biệt để ý. Vào ngày phải đi, ta dứt khoát cho nàng ấy nghỉ một ngày. Chủ không phải chủ, tớ không phải tớ, ta hiểu được sự lạnh nhạt của nàng ấy.

Ta không đi qua cửa chính, luôn có hai lính canh trông chừng ở đó.

Ta uống một viên thuốc, mắt ta có thể nhìn rõ được một thời gian, chỉ là thời thời khắc khắc trôi qua đau đớn vô cùng. Ta còn nghĩ mình ở đây lâu như thế, chung quy vẫn có thể mang đi thứ gì đó. Trâm vàng trâm bạc, chẳng phải của ta, vẫn là của Minh Nguyệt Thần. Quần là áo lượt, cũng chẳng phải của ta. Ta ở đây hai năm rồi, cuối cùng lại chỉ mang đi một cành anh túc ngô đã héo khô.

Ta loạng choạng bước ra ngoài. Tường sân không cao, lại mọc lên một cây cổ thụ ngoằn ngoèo. Tán lá tươi tốt không đếm xuể, nhưng vẫn có thể trèo lên cây trèo ra ngoài được.

Kỳ thực ta hối hận một việc.

Ta đã cứu một thiếu niên ở đây, nhìn thoáng qua đã có thể thấy cậu ấy khác với những người như ta. Giống như một con phượng hoàng vô tình rơi xuống

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-di-nan-vien/286178/chuong-2.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.