Chương trước
Chương sau
Mỗi năm, trước khi nước sông đóng băng, hào thành đều sẽ được dọn dẹp, vớt rác một lần, vậy nên trong sông lẽ ra không nên có quá nhiều rác rưởi.

 

Lý Bảo Âm lại định trèo qua cửa sổ vào, lần này Giang Nguyệt đã rút kinh nghiệm, nhìn quanh bốn phía, xác định Nhiếp Chiếu không có khả năng quay về, mới kéo nàng ta vào.

 

"Sao lại làm như đang vụng trộm thế này?" Lý Bảo Âm lẩm bẩm một câu.

 

Giang Nguyệt vỗ vai nàng ta: "Đừng nói nữa, ngươi lại cầm lệnh bài của ta đi một chuyến, bảo bọn họ vớt thêm một lần nữa."

 

Lý Bảo Âm gật đầu, lại định trèo ra từ cửa sổ, lần này Giang Nguyệt cuối cùng kịp thời kéo nàng lại: "Đi cửa chính."

 

"Hả?"

 

"Từ giờ về sau ra vào đều phải đi cửa chính."

 

Lý Bảo Âm khó hiểu: "Thế thì ta ra vào hoành tráng như vậy chẳng phải sẽ rất phiền sao? Vở kịch của các ngươi còn diễn thế nào nữa?"

 

"Chúng ta cãi nhau, cũng không ảnh hưởng đến việc người dưới nghe lời ta," Giang Nguyệt nắm chặt lệnh bài trong tay ném lên ném xuống, "Tất cả khế ước nhà đất, ruộng đất, khế ước bán thân đều nằm trong tay ta, ta muốn cho chàng ấy chút mặt mũi, chàng ấy mới có mặt mũi. Nhưng người ngoài không biết, ta và chàng đã có mâu thuẫn, bây giờ chàng lui về Cốc Tích Phong, tình hình không mấy thuận lợi, chẳng lẽ không phải cơ hội tốt để ta, vị nữ chủ nhân này, thanh trừ tàn dư thế lực của chàng sao? Không làm gì mới giống kẻ ngốc."

 

Lý Bảo Âm suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đúng, hai tay tiếp nhận lệnh bài của Giang Nguyệt, lại trèo vào từ cửa sổ, nịnh nọt vỗ vỗ vào cánh tay nàng: "Vậy có thể nói cho ta biết bước tiếp theo các ngươi định làm gì không? Cho ta chút cảm giác được tham gia vào."

 

Giang Nguyệt đặt một đĩa bánh hoa quế vào tay Lý Bảo Âm: "Đứng ở góc độ của ngươi mà nghĩ, hiện tại Nhiếp Chiếu bị đánh cho thua chạy liên tiếp, ta và chàng đã trở mặt không đội trời chung, bước tiếp theo nên làm gì?"

 

Lý Bảo Âm bừng tỉnh: "Vậy thì tất nhiên phải nhanh chóng tập hợp cựu binh rồi!"

 

Giang Nguyệt búng tay một cái, tỏ ý tán đồng.

 

Trước đây, Giang Nguyệt có một đội thân binh khoảng một nghìn người, là đội quân được Nhiếp Chiếu chia cho sau khi chuyển đến Phủ Tây và do nàng trực tiếp huấn luyện. Vì phu thê hai người bất hòa, Giang Nguyệt bị giam lỏng, nên những thân binh này cũng bị đối xử lạnh nhạt. Ngay cả khi lần này đối mặt với kẻ thù, Nhiếp Chiếu đã mang đi tám phần binh lực của Phủ Tây và Chúc Thành chỉ riêng đội quân này là không động đến một chút nào, thậm chí còn cử người canh gác nghiêm ngặt, rõ ràng là không tin tưởng.

 

Giang Nguyệt chỉ cần có chút ý chí, nhân lúc Nhiếp Chiếu thất thế, đây chính là cơ hội phản công tốt nhất.

 

Phủ Tây là tên gọi chung của vùng Tây Bắc, vừa là một tòa thành, vừa là một phương vị. Thành Phủ Tây nằm ở trung tâm của sáu thành, phía Tây là Chúc Thành và Viễn Thành, qua Cốc Tích Phong ở phía Đông là Quận Lạc Sơn, phía Nam và phía Bắc lần lượt là Cống Châu và Hàm Thành.



 

Công Tôn Ký Minh đã xâm lược Quận Lạc Sơn, Giang Nguyệt lại chiếm giữ Phủ Tây, đến lúc đó trong mắt mọi người, Nhiếp Chiếu chính là kẻ đang bị tấn công từ cả hai phía.

 

"Khi nào xuất phát?" Lý Bảo Âm mắt sáng lên hỏi.

 

"Ngay tối nay! Vừa nhận được tin, họ đã đến Cốc Tích Phong rồi." Giang Nguyệt giơ tay lên, Lý Bảo Âm hiểu ý, vỗ tay cùng nàng, trong lòng vô cùng kích động. Ôi, đây là lần đầu tiên nàng tham gia một hoạt động quan trọng như vậy đấy.

 

Xa tận Cốc Tích Phong, Nhiếp Chiếu hắt xì một cái, Tiểu Oa lập tức quan tâm: "Chủ quân, có phải ăn miếng bánh thịt kia làm bị cảm rồi không?"

 

Nhiếp Chiếu sắc mặt phức tạp: "Sao ta cảm thấy ngươi có chút hả hê vậy?" Nhà ai ăn miếng bánh mà bị cảm sao?

 

Tiểu Oa gãi đầu: "Không có, làm sao có thể, hì, hì hì, hì hì hì..."

 

Nhiếp Chiếu đuổi theo tát một cái lên đầu hắn: "Miệng còn chưa cười đến tận mang tai đâu, ăn miếng bánh của ngươi cũng thật là nhớ dai, về rồi ta bảo người làm cho ngươi một chậu, ăn không hết ta lấy phễu đổ vào dạ dày của ngươi."

 

Tiểu Oa lập tức thu lại nụ cười toe toét, đừng mà, làm vậy thật dễ bị no c.h.ế.t đó.

 

"Đi đi, không có việc gì thì mang thêm vài người đi tuần tra." Nhiếp Chiếu ném đuốc cho hắn, Tiểu Oa lập tức chạy vội đi.

 

Hoàng hôn buông xuống, bóng tối dần bao phủ mảnh đất này, trên bầu trời đêm đôi khi lóe lên vài tia sáng từ những ngọn đuốc đang cháy.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Cổng phủ Đô đốc từ bên trong từ từ đẩy ra, phát ra tiếng kêu cọt kẹt nặng nề, đám hầu cận đều im lặng cúi đầu đứng yên.

 

Ban đầu tưởng chủ tử hòa thuận, ngày tháng bọn hạ nhân dễ chịu, xem như đến đúng nơi rồi, ai ngờ tự dưng lại cãi nhau, bây giờ càng cãi càng dữ, đến mức không đội trời chung rồi, bọn họ biết làm sao? Tất nhiên là ai ở nhà nghe người đó rồi.

 

Giang Nguyệt cưỡi trên lưng một con ngựa tuấn mã bờm đỏ, khoác áo giáp nhẹ, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn qua khiến người ta không dám nói lời nào.

 

Lý Bảo Âm ở sau lưng nàng, tay nắm chặt dây cương đến run rẩy, cố gắng kiềm chế mới nén được nụ cười.

 

Không khí nặng nề, căng thẳng, im lặng như một vũng nước lẫn bùn, ngột ngạt khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.