Chương trước
Chương sau
“Nói tiếp đi.” Đột nhiên lên tiếng, hắn giơ tiền giấy đã gấp xong lên soi dưới ánh mặt trời, rồi ném vào hòm, bên trong đã chất đầy tiền giấy.

 

Mọi người không nhịn được nuốt nước bọt, trước đây không phát hiện chủ nhân mê tín thế này, bây giờ bắt đầu vừa g.i.ế.c người vừa gấp tiền giấy siêu độ chúng sinh tích âm đức rồi.

 

A Tứ báo cáo xong, Nhiếp Chiếu tìm một chỗ nhét đống giấy vàng còn lại: “Đến lúc rồi, chậm nhất là tối ngày kia sẽ có một cuộc tập kích ban đêm, đến lúc đó giả vờ không địch lại, rút lui ba mươi dặm, kéo chiến trường vào trong thung lũng, cố gắng tận dụng lợi thế địa hình mà đánh, giảm thiểu thương vong.

 

Công Tôn gia giỏi nhất về trận pháp, chính trận như thân, kỳ binh phục binh như chân tay, ba thứ hợp thành một thể, hỗ trợ lẫn nhau, khi chiến đấu thì tiến thoái liên tục, không khó nhận ra họ rất tinh thông binh pháp, chúng ta phải tìm cách mượn lợi thế địa hình sẵn có mà phá trận.”

 

Những ngày này chẳng những Công Tôn Ký Minh thăm dò Nhiếp Chiếu, mà Nhiếp Chiếu cũng đang thăm dò đối phương, hắn cũng thực sự biết rõ hai huynh trưởng rất giỏi công phu của Công Tôn Ký Minh, bày binh bố trận cẩn thận đến mức tỉ mỉ đáng kinh ngạc, như là hình ảnh hoàn hảo của binh thư, lại có thể vận dụng linh hoạt tùy lúc, thay đổi dễ như trở bàn tay.

 

Nhiếp Chiếu bị lưu đày quá sớm, khi đi còn chưa kịp học kỹ bày binh bố trận, phần lớn chỉ là lý thuyết suông hoặc quan sát hai huynh trưởng diễn tập trên sa bàn, thời gian du học lại học nhiều mà không hệ thống, nếu đối địch bằng trận pháp, hắn chắc chắn không phải đối thủ của Công Tôn Ký Minh, một lão tướng dày dạn kinh nghiệm.

 

Nhưng cũng chính vì hắn học lung tung không bài bản, nên vừa mang dáng dấp nhà họ Nhiếp, lại vừa hoàn toàn khác biệt, khiến Công Tôn Ký Minh không nắm bắt được lối đi, không biết bước tiếp theo là gì, vì vậy nảy sinh cảnh giác, không dám mạo hiểm tấn công.

 

Sắp xếp xong kế hoạch tiếp theo, Nhiếp Chiếu lại nhân lúc đêm tối cưỡi ngựa chạy mấy chục dặm về nhà.

 

Giang Nguyệt đã ngủ, trong mơ mơ hồ hồ cảm giác có ai chạm vào mặt mình, nàng giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng rút con d.a.o dưới gối c.h.é.m qua, bị người tới linh hoạt đỡ lại, d.a.o bị gạt văng đi.

 

Người kia hít sâu một hơi, thở dài nhẹ: “Là ta đây.”

 

 

Giang Nguyệt ngửi thấy trên người hắn mùi quen thuộc bị bùn đất và m.á.u tanh che lấp, còn có mùi nhài thoang thoảng, thân thể căng thẳng lập tức thả lỏng, ngã xuống giường, toát mồ hôi lạnh: “Sao lại quay về? Về từ lúc nào?”

 

Nàng định ngồi dậy thắp đèn, bị Nhiếp Chiếu ngăn lại: “Vừa về thôi, thấy nàng ngủ ngon nên không gọi nàng, lát nữa ta lại đi, không cần thắp đâu.”

 

Giang Nguyệt giơ tay vuốt mặt hắn, Nhiếp Chiếu không tránh được, nàng chạm vào môi hắn khô nứt, vẫn cứng đầu đứng dậy thắp nến, rồi bày chút bánh ngọt hoa quả ra.

 

Khi ánh nến từ từ chiếu tới, trong lòng rõ ràng đã có chuẩn bị, vẫn không tránh khỏi mắt nóng lên, hắn phong trần mệt mỏi, vô cùng tiều tụy.

 

“Tam ca, mệt thế này thì đừng chạy đi chạy lại nữa.” Nàng nhét bánh kẹo hoa quả vào miệng Nhiếp Chiếu.

 

Hắn chắc là mệt rồi, không có sức mà lời ra tiếng vào, ngoan ngoãn nói: “Nhớ nàng.”



 

Giang Nguyệt định qua hôn hắn, hắn nhịn không được lùi lại, cau mày nói: “Bẩn, mấy ngày rồi chưa tắm.”

 

Hắn càng nói thế, Giang Nguyệt càng bướng bỉnh vòng tay qua cổ hôn hắn: “Ta không chê chàng.”

 

Nhiếp Chiếu bị nàng làm cho không nhịn được bật cười, xoa đầu nàng: “Ngủ đi, ta thay bộ đồ rồi đi ngay.”

 

Nhiếp Chiếu đứng dậy, mở tủ đựng quần áo ngoài và ngay lập tức nhìn thấy một chiếc váy kẹp giữa đống quần áo của Giang Nguyệt, một chiếc váy không thuộc về nàng mà là của người phụ nữ khác. Hắn dùng d.a.o gẩy nó ra và hỏi: "Chiếc áo này là của ai? Ai đã đến đây?"

 

Giang Nguyệt không ngờ hắn lại có thể nhận ra đó không phải là quần áo của nàng. Dù không có lý do để cảm thấy có lỗi, nhưng khi đối diện với ánh mắt Nhiếp Chiếu - ba phần không thể tin, ba phần chất vấn và bốn phần ấm ức - nàng bất giác thấy áy náy. Nàng khẽ nói: "Của Bảo Âm đấy, mấy hôm trước cô ấy đến, quần áo bị ướt."

 

Điều quan trọng là nàng không ngờ Nhiếp Chiếu sẽ quay về, lại càng không ngờ từ khi nào hắn đã chuyển quần áo của mình sang để chung với quần áo của nàng. Cô hầu gái giặt đồ xong phơi khô, tưởng là đồ của nàng nên tiện tay xếp chung với váy áo của nàng.

 

Quần áo của người khác thì hắn không để tâm, chỉ có Lý Bảo Âm là khiến hắn muốn nổi điên lên. Giang Nguyệt thấy hắn nhíu mày, mím môi là biết không ổn rồi.

 

Quả nhiên, hắn giận dữ mở miệng, tiện tay đóng sầm cửa tủ lại: "Không cần nữa, cả tủ quần áo này và chiếc tủ này cũng không cần nữa. Quần áo của nàng cũng không được giữ. Ta mà ở nhà thì cô ấy đến thì thôi, còn ta không ở nhà thì cô ấy đến làm gì? Cô ấy không đụng vào giường của ta chứ?"

 

Giang Nguyệt không hiểu vì sao hắn lại cảnh giác với Bảo Âm như vậy, nhưng nàng vẫn giơ tay thề: "Ta lấy nhân cách của mình đảm bảo, giường của chàng tuyệt đối là sạch sẽ."

 

Nhưng mà tủ quần áo đó chiếm cả một bức tường, thật sự nói không cần là không cần sao?

 

Cơn giận của Nhiếp Chiếu dịu đi đôi chút, nhưng hắn vẫn cảm thấy cả căn phòng đều phảng phất bóng dáng đáng ghét của Lý Bảo Âm. Hắn luôn tin vào trực giác của mình, chắc chắn Lý Bảo Âm có ý đồ không tốt, nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ mang Giang Nguyệt rời xa hắn. Thế là hắn không thay quần áo nữa, đi mấy bước đến trước mặt Giang Nguyệt, nắm lấy cằm nàng và bắt đầu cắn từ trán, cuối cùng để lại một vết răng trên cằm nàng.

 

Môi Giang Nguyệt bỏng rát, sắp bị hắn cắn đến bật máu, nàng không nhịn được cau mày khẽ rên lên, tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn.

 

Trước đây khi đọc sách, sách viết rằng sau chiến tranh nhất định phải tiến hành tư vấn tâm lý và thư giãn cho binh sĩ, vì sự căng thẳng kéo dài và bị kích thích bởi m.á.u me sẽ khơi dậy mặt bạo lực của con người, khiến họ dễ bị kích động hơn so với bình thường, ảnh hưởng đến khả năng phán đoán. Trước kia nàng còn nghi ngờ, bây giờ thì hoàn toàn tin tưởng rồi, quả nhiên đàn ông chìm trong mùi m.á.u tanh dễ phát điên nhất.

 

Nhiếp Chiếu cắn ngấu nghiến một hồi, ngẩng đầu lên, giống như một con sói con vừa đánh dấu xong lãnh địa, ngón tay cái thô ráp ấn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng vì sung huyết của nàng: "Không được nghe cô ấy xúi bậy, nàng là của ta, ta đối xử với nàng mới là tốt nhất."

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Lời tác giả:

 

Tiểu Nhiếp: Được rồi, cả đêm không ngủ chạy về nhà thăm vợ, kết quả là bồ của vợ đến, lại còn thay đồ ở đây nữa QAQ (tối tăm) (vặn vẹo) (phát điên) (trườn bò).

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.