Chương trước
Chương sau
Từ khi Đệ Ngũ Phù Xương đến Phủ Tây, hắn hoặc là cả ngày không ra khỏi cửa, hoặc là đến chỗ Công Tôn Thái Bình ngồi một ngày dài. Tính cách hắn vốn có vẻ ít nói, trầm lặng, nhưng lại dễ gần, đối xử với những người hầu được phân cho hắn cũng rất tử tế.

 

Công Tôn Thái Bình còn trầm lặng hơn, hai người thường ngồi đối diện nhau cả ngày, nhưng Công Tôn Thái Bình thì lo lắng hơn nhiều. Chiến sự ở Tĩnh Bắc đang căng thẳng, cha hắn đã già yếu, hắn rất nóng lòng muốn trở về.

 

Còn Hách Liên Ngọc, sau khi đưa người đến nơi thì lập tức quay về.

 

“Điện hạ sao cứ nhìn chằm chằm vào ta như vậy!” Công Tôn Thái Bình cuối cùng cũng bị ánh mắt của Đệ Ngũ Phù Xương làm cho khó chịu, không nhịn được mà chất vấn.

 

Dù đối phương giờ đây không còn là Thái tử, thậm chí là người mà Hoàng đế muốn giết, nhưng Công Tôn Thái Bình vẫn không mất đi sự kính trọng dành cho hắn.

 

Đệ Ngũ Phù Xương khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta sợ ngươi tìm cách tự sát.”

 

Đúng vậy, với sự trung liệt của người nhà hắn, rơi vào tay kẻ thù e rằng sẽ chọn cách đập đầu tự vẫn để giữ gìn danh dự. Nhưng Công Tôn Thái Bình nghiến răng nói: “Điện hạ không cần lo lắng, ta sẽ không c.h.ế.t đâu. Nếu ta chết, chẳng phải sẽ làm hài lòng những kẻ phản loạn sao?

 

Ngược lại, điện hạ thân là thần tử, lại g.i.ế.c cha, phản vua, liên kết với phản loạn, khiến thiên hạ chê cười. Nếu ta là ngài, đã sớm xấu hổ mà tự sát rồi.”

 

Đệ Ngũ Phù Xương không tức giận, mà hỏi lại: “Khi ta g.i.ế.c cha phản vua, lẽ nào tướng quân đang trốn dưới gầm giường, tận mắt chứng kiến? Không thì sao lại chắc chắn về những lời đồn đại đó như vậy?”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Hắn cười lạnh: “Nếu cha ta liên kết với bọn gian thần hại nước, trở thành vua của một quốc gia suy vong, chẳng phải cũng nên tự sát trước bài vị tổ tiên để chuộc tội sao?”

 

Công Tôn Thái Bình tức giận đến mức trừng mắt, đập bàn lớn tiếng: “Ta nói không lại điện hạ, nhưng Hoàng thượng không phải vua của một quốc gia suy vong, không thể nguyền rủa ngài!”

 

Ngũ Phúc Xương lại cười lạnh, ánh mắt mang theo vài phần khinh miệt: “Không phải vua của một quốc gia suy vong? Dựa vào đâu? Chỉ dựa vào ba người nhà các ngươi? Con kiến mà đòi chặn xe, không biết lượng sức mình.”

 

“Còn có Công chúa Quảng Bình, nàng là nữ trung hào kiệt, thông hiểu đại sự, và còn có hàng vạn người trung thành với Đại Ung.” Công Tôn Thái Bình vội vàng phản bác.



 

Về Công chúa Quảng Bình, Đệ Ngũ Phù Xương biết rất ít, nhưng hắn đã nghe về những hành động của nàng trong triều đình gần đây. Hắn mỉm cười chế giễu, chơi đùa với chén trà trong tay: “Ngay cả một nữ nhân chưa từng bước chân vào triều đình cũng giỏi hơn hắn, nếu hắn không trở thành vua của một quốc gia suy vong, thì đúng là trời không có mắt. Chi bằng truyền ngai vàng cho Quảng Bình còn hơn, dù có buộc một con ch.ó lên ngai vàng thì cũng không thể làm tệ hơn hắn.”

 

Công Tôn Thái Bình bị lời hắn làm nghẹn, không nói được lời nào.

 

Công chúa Quảng Bình dù đã hết sức xoay xở trong triều đình để bảo vệ Công Tôn gia khỏi phải hồi kinh, nhưng Hoàng Hiền lại tìm một con đường khác, ám chỉ Hoàng đế rằng Công Tôn Gia công cao lấn chủ, có thể gây nguy hại cho đất nước, và đề nghị Hoàng đế cử một vị Nguyên soái khác ra tiền tuyến. Hoàng đế ngẫm nghĩ thấy có lý, bèn tuyên bố Công Tôn Gia đã già yếu, không đành lòng để ông tiếp tục, nên đã thay thế ông.

 

Người được cử đi là Tần Hồi, một tướng quân dưới trướng Hoàng Hiền, chỉ có vài chiến công nhỏ trong việc tiêu diệt thổ phỉ. Có thể thấy từ sau cuộc tranh đoạt Thái tử, triều đình thiếu người tài, tình hình nhân sự trở nên khan hiếm.

 

Dù quân đội vẫn do Công Tôn Gia chỉ huy và có uy tín lớn, nhưng với Tần Hồi là một kẻ gây rối, họ vẫn bị cản trở khắp nơi.

 

Có thể nói rằng mỗi khi có một chút hy vọng để tiêu diệt bọn phản loạn, Hoàng đế đều tự tay bóp c.h.ế.t nó, như sợ rằng mình sẽ không c.h.ế.t nhanh đủ nhanh.

 

Nhưng ông ta cũng không rảnh rỗi, trong khi tiền tuyến đánh nhau dữ dội, ông ta bận rộn tập hợp các đạo sĩ, ra lệnh cho họ luyện một loại đan dược có thể giúp người ta ngay lập tức thành tiên trong vòng nửa năm.

 

Xem ra ông ta đang định phi thăng thành tiên trước khi thành vỡ, để thoát khỏi "trần tục" này.

 

Khi mật thám trong triều lần này gửi tin cho Nhiếp Chiếu, hiếm khi có ba phần hoảng sợ trong bút tích, hỏi khi nào có thể đến Phục Tây để giúp hắn.

 

Nhiếp Chiếu đốt lá thư, nói với Giang Nguyệt: “Lão Hoàng đế đúng là tu tiên đến hỏng cả đầu, trực tiếp bỏ qua việc trường sinh bất lão, định phi thăng thành tiên rồi, sợ rằng chuyện thay đổi Nguyên soái là do Hoàng Hiền xúi giục nhiều hơn.”

 

Giang Nguyệt đọc mật thư, cũng không biết phải nói gì: “Ông ta biết rằng nếu thay người, chuyện sẽ không thể cứu vãn, nên vội vã gửi hy vọng vào những điều hư vô mờ mịt này, nếu không có lẽ sẽ sợ c.h.ế.t ngay lập tức.

 

Nhưng ngay cả các quan viên trong triều biết chuyện còn hoảng sợ như vậy, nếu dân chúng biết được thì…”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.