Giờ đây, khi Chúc Thành khôi phục lại việc buôn bán, dù triều đình có ra lệnh không được giao thương với Chúc Thành để tránh việc giúp đỡ những thế lực phản nghịch, người vi phạm sẽ bị đánh mười gậy, nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách. Thương nhân ở Trung Nguyên sẽ lén lút mang hàng hóa từ phía Nam vào, giả vờ là hàng hóa đi đường biển.
Vì hàng hóa vừa đẹp vừa rẻ, dân chúng tranh nhau mua, triều đình cấm đoán nhiều lần mà không thể ngăn chặn.
Chúc Thành, ngoại trừ ba tháng đầu bị lỗ, đến tháng Chín thì dần dần trở nên thịnh vượng, có dáng vẻ của một thành giàu có.
Tất nhiên, có thương lộ thì không tránh khỏi việc xuất hiện cướp bóc dọc đường.
Đêm trước vừa có một trận sương, trời còn mờ sáng, một màu xanh lam lạnh lẽo và sắc lạnh của những bông sương trắng đ.â.m vào mắt. Khi mặt trời lên, những bông sương này sẽ dần tan biến. Giang Nguyệt kéo cao cổ áo lông thỏ, hơi thở hóa thành làn khói trắng tan vào sắc xanh của trời.
"Về sớm nhé." Nhiếp Chiếu giúp nàng đội mũ lên, trong cuộc tranh cãi nàng đã không để hắn may thêm đôi tai thỏ lên mũ.
Giang Nguyệt gật đầu, nàng leo lên ngựa, dẫn đoàn người rời khỏi Chúc Thành qua cổng phía Nam, rồi đi về phía Tây.
Ở phía Tây, trong thung lũng Câm có một nhóm cướp, dường như rất quen thuộc với địa hình, chuyên cướp các đoàn buôn qua lại.
Nơi đó được gọi là thung lũng Câm vì thung lũng có hình vòng cung, ai đi qua cũng không thể kêu cứu, tiếng kêu cứu dù lớn đến đâu cũng bị địa hình thu lại, vang vọng trong thung lũng, khiến các đoàn buôn không xác định được vị trí để cứu viện kịp thời.
Những tên cướp này thực sự có chút đạo đức, mỗi lần chỉ cướp một nửa hàng hóa của các đoàn buôn. Nghe những thương nhân qua lại nói, thủ lĩnh của họ cũng là người tốt, không bao giờ làm hại ai, nhưng dù thế nào đi nữa, tổn thất lâu dài cũng không thể đo đếm.
Việc tiêu diệt bọn cướp này là nhiệm vụ mà Giang Nguyệt chủ động xin nhận. Nàng cảm thấy buồn chán khi ở phủ Tây quá lâu mà không có việc gì làm, và vì nàng trông vô hại, giả làm thương nhân sẽ càng dễ đánh lừa đối phương, nên nàng đã đi. Chỉ có điều, vì chưa từng buôn bán, nàng sợ mình sẽ không giả vờ được, nên đã mang theo Hồ Ngọc Nương.
Hồ Ngọc Nương là một thương nhân từ Đại Ung đến Thổ La, Giang Nguyệt đóng vai con gái bà ta. Hồ Ngọc Nương là người kinh doanh lâu năm, trên người có một khí chất sắc sảo, quyết đoán thấm vào tận xương tủy, không thể giả được. Giang Nguyệt mặc chiếc áo choàng lông cáo trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo giấu trong cổ áo lông thỏ, trông ngọc ngà đáng yêu, quý phái giống hệt như con gái của Hồ Ngọc Nương.
Tên họ của Giang Nguyệt lúc này không quan trọng, vì nàng hiện tại mang họ Hồ, cưỡi ngựa theo sau Hồ Ngọc Nương.
Khi đoàn người đến rìa thung lũng Câm, để không gây nghi ngờ, họ cố tình tăng tốc, trông như một đoàn thương nhân thực sự, đang cố gắng qua thung lũng trước khi trời sáng hẳn và bọn cướp mất cảnh giác.
Chỉ có điều, khi họ đi đến rìa thung lũng Câm rồi, vẫn không thấy bóng dáng bọn cướp đâu.
Giang Nguyệt không khỏi thắc mắc, liệu có phải họ không giống thương nhân thật không? Chỉ cần hỏi thăm một chút sẽ biết là có thương nhân Hồ Ngọc Nương, theo lý mà nói, trong bọn cướp chắc chắn có người canh gác, dẫn theo nhiều hàng hóa thế này mà không cướp thì thật vô lý.
Nhưng đã giương cung rồi thì không thể quay đầu lại, đã đi rồi thì quay lại sẽ khiến đối phương nghi ngờ, nên họ quyết định liều lĩnh đi qua thung lũng Câm.
Hồ Ngọc Nương dùng ngón tay nhuộm cúc chỉ vào Giang Nguyệt và cười đùa, trên đôi mắt đầy quyến rũ là một nếp nhăn dài: "Ta đã nói rồi, chúng ta có duyên làm mẹ con mà, giờ dù không muốn con cũng phải cùng ta làm mẹ con trên đường này rồi."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
“Bao nhiêu năm rồi, bà vẫn còn nhớ chuyện này sao?” Giang Nguyệt hỏi, nàng chỉ nghĩ Hồ Ngọc Nương là người cô độc đã lâu, sống một mình nên cảm thấy cô đơn. Nhưng nếu cô đơn thì vẫn có thể tìm một đứa trẻ để nhận nuôi, cần gì cứ mãi nhớ đến chuyện không thể nhận nuôi nàng?
Nàng phồng má, tránh xa tay của Hồ Ngọc Nương: “Vậy con phải nhắn tin cho tam ca cpn, để hắn khỏi lo lắng.”
Hồ Ngọc Nương không phản đối, tự mình nói tiếp: “Ta còn tưởng không có duyên làm mẹ con với Nhiếp Chiếu rồi. Nhưng con đã làm con gái ta trên đường này, thì hắn cũng là con rể của ta, cũng coi như là có duyên mẹ con rồi. Con không hiểu đâu, người ta là phải nhìn hợp duyên, ta chỉ nhìn hai đứa là thấy hợp mắt thôi.
Nói ra con cũng không biết đâu, chắc Nhiếp Chiếu chưa từng kể với con, mâu thuẫn của ta với hắn bắt đầu từ khi hắn mới đến Chúc Thành, ài, thật ra cũng không gọi là mâu thuẫn.”
Nghe đến Nhiếp Chiếu, Giang Nguyệt trở nên hứng thú, hỏi thêm: “Làm sao mà mâu thuẫn được chứ?”
“Cũng giống như con thôi, khi hắn đến trông cũng nửa sống nửa chết, chậc, như một con khỉ lấm lem bùn đất, ta bèn hỏi hắn có muốn làm con trai ta không, hừ, thằng nhóc này không chỉ không đồng ý mà còn cắn ta. Muốn thì nhận, không muốn thì thôi, lão nương cũng không thèm.” Hồ Ngọc Nương nói rồi nhướng mày, nghiêng đầu.
Giang Nguyệt tưởng tượng ra cảnh tượng khi đó, cảm thấy buồn cười, khóe mắt cong lên.
Nhiếp Chiếu vốn nghĩ rằng Giang Nguyệt sẽ về muộn nhất là trong đêm, ai ngờ việc diệt trừ bọn cướp không thành, Hồ Ngọc Nương lại dẫn nàng thẳng đến Thổ La, lần này đi nói rằng phải nửa tháng mới về.
Hắn đã lâu rồi chưa phải trải qua cảm giác độc thân cô đơn như thế này. Cái giường to như vậy, lại lạnh lẽo đến vậy, lật mình trong đêm chỉ thấy đệm lạnh băng, quan trọng nhất là Giang Nguyệt từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ rời xa hắn để đi xa như thế, chỉ nghĩ đến thôi hắn đã thấy lòng mình bốc lửa.
Nàng ăn có ngon không, ngủ có ngon không, đi gấp như vậy có mang theo quần áo không, trời lạnh liệu có bị cảm lạnh hay sốt không.
Vào lúc giờ Sửu, A Qùy đang ngủ ngon lành thì bị tiếng gõ cửa gấp gáp đánh thức. Hắn mơ màng khoác áo, dụi mắt đi mở cửa, thì thấy Nhiếp Chiếu đứng ngoài cửa, cả người đẫm hơi sương lạnh.
Hắn kinh ngạc thốt lên: “Ca ca!”
Nhiếp Chiếu đưa tay về phía hắn, biểu cảm trên gương mặt thực sự không tốt, trông như người mới mất người thân. Hắn theo phản xạ thu chặt áo lại, lùi về sau một bước, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng cũng lục lọi ra một cái túi tiền, đau lòng đưa cho Nhiếp Chiếu.
“Ta cần tiền của ngươi làm gì? Thuốc đâu.” Nhiếp Chiếu ném lại túi tiền cho hắn, biết ngay trong đầu hắn chẳng có gì tử tế.
A Quỳ còn tưởng là gia chủ đi rồi, tiện thể mang luôn cả chìa khóa kho bạc theo, khiến chủ nhân hết tiền tiêu, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể tìm đến người đệ đệ thân thiết, ngoan ngoãn nhất này. Kết quả là không phải, hắn ồ lên một tiếng, lắp bắp hỏi: “Thuốc gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]