Sau khi cúng bái, trời đã gần tối, nếu không lên đường ngay sẽ không kịp về nhà trước khi cửa đóng. Đôi mắt của Nhiếp Chiếu bị gió lạnh thổi qua hơi nhức, viền mắt đỏ lên, nhưng không sao cả.
Giang Nguyệt thấy vậy, dùng lòng bàn tay áp vào giúp che chắn, sau một lúc cả hai mới thu dọn đồ cúng đã bày ra.
Nhiếp Chiếu đứng dậy buộc lại áo choàng cho Giang Nguyệt.
Khi hai người cưỡi ngựa xuyên qua một khu rừng, cỏ khô lay động, từ một cái hố đào trong đống tuyết chui ra một con thỏ khỏe mạnh, bộ lông trắng muốt.
Nàng chưa nói hết lời, Nhiếp Chiếu đã tiện tay lấy một mũi tên phóng đi, mũi tên xuyên họng con thỏ và ghim vào thân cây.
“...thật đẹp,” nửa câu còn lại của Giang Nguyệt bị gió cuốn bay tới tai Nhiếp Chiếu.
Động tác nhấc tai thỏ lên của chàng ngừng lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng, giọng cũng yếu ớt: “Ta tưởng nàng muốn nói con thỏ này trông thật ngon...”
Giang Nguyệt cười gượng hai tiếng: “Chắc là ngon đấy nhỉ.”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Đã c.h.ế.t rồi, giờ nói gì cũng vô ích, lẽ nào nó sống lại được? Ngon thì ngon thôi.
Nhiếp Chiếu giơ con thỏ lên, đưa về phía Giang Nguyệt so so, lông thỏ trắng muốt nổi bật trên áo choàng đỏ tươi của nàng, như một nhành mai đỏ giữa tuyết trắng. Hắn bỗng nhận ra có thứ gì đó thiếu trên dải dây buộc áo choàng của Giang Nguyệt.
Hắn treo con thỏ ở bên yên, về nhà rồi dựng lửa trong đình viện, ngoài con thỏ ra còn từ bếp lấy thêm cá, thịt bò và cừu, bữa tối dự định ăn thịt nướng.
Da thỏ được hắn ngồi bên hồ rửa sạch, xé thành miếng nhỏ gọn gàng, xếp chồng lên nhau.
Hắn nướng một miếng, dùng d.a.o thái xong liền đút cho Giang Nguyệt một miếng, hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Giang Nguyệt nhe răng cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu có thêm chút muối thì tốt quá. Ồ, không phải ý ta là không ngon, chỉ là không cảm thấy vị mặn. Tam ca, thực ra để ta nướng cũng được mà, ta nghĩ nấu ăn cũng tạm ổn, không cần chàng lúc nào cũng phải đích thân làm.”
A Quỳ đang ở gần đó, cầm thêm than và gia vị bước tới.
Nhiếp Chiếu vội vàng cắt một miếng thịt cừu nướng kẹp với hành lá bằng lá tía tô xanh nhét vào miệng Giang Nguyệt: “Đừng nói nữa, nàng là người không có tư cách nhất để đưa ra lời khuyên về nấu ăn, đề xuất duy nhất của ta là nàng nên ăn nhiều vào, đừng nghĩ đến việc động tay.”
Giang Nguyệt tỏ vẻ không phục: “Thực ra ta chỉ thiếu luyện tập thôi.”
A Quỳ mang than tới, thêm than cho họ, thuận miệng nói: “Có người của tiệm may Cảnh Thị tới, hình như là bộ đồ đã đặt trước đã may xong.”
Việc đặt may trang phục là chuyện của hơn nửa tháng trước, ban đầu người của Cảnh Thị nói sớm nhất cũng phải đến cuối tháng Giêng mới hoàn thành, sao bây giờ lại nhanh vậy?
Trước là chuyện nhầm quà tặng của phủ Công Chúa Quảng Bình, Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu không khỏi suy nghĩ.
Do không biết nền tảng của đối phương sâu đến đâu, họ không dám tra hỏi rầm rộ khi điều tra tin tức, chỉ cẩn thận tìm hiểu một số manh mối. Tiệm may Cảnh Thị nằm dưới tên của mẹ Tống Cảnh Thời, phò mã của Công Chúa Quảng Bình, chỉ là mẹ của hắn đã nằm liệt giường nhiều năm, không thể tự lo liệu, càng không thể quản lý cửa hàng, ngay cả sổ sách mỗi năm cũng được gửi đến lãnh địa của Công Chúa Quảng Bình.
Vì vậy, tiệm may và Công Chúa Quảng Bình không thể tách rời.
“Bảo người chờ chút đi, chúng ta sẽ đến sau.” Nhiếp Chiếu tiện tay ném khăn tay sang một bên, lật miếng thịt cừu, nói với giọng thản nhiên.
A Quỳ đi khỏi, Giang Nguyệt chống cằm, vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trên mặt đất, Nhiếp Chiếu không biết sao lại có một nỗi bất an không rõ lý do, cảm giác như đã làm hư đứa trẻ. Hắn vội nhặt khăn lên, gấp lại ngay ngắn rồi đặt lại chỗ cũ.
Làm xong tất cả những việc này, trong lòng hắn không khỏi tự mắng mình, Giang Nguyệt đã lớn như vậy rồi, mà hắn vẫn như một con chim sợ cành cong, không bỏ được những thói quen này. Bất kể làm chuyện xấu gì, dù là việc nhỏ nhặt, ý nghĩ đầu tiên là liệu Giang Nguyệt có nhìn thấy không, có học theo thói xấu của hắn không.
Giang Nguyệt nhờ động tác của hắn mới hoàn hồn, đổi tư thế, nói: “Tam ca, chàng nói xem vị công chúa này muốn làm gì mà rầm rộ như vậy? Ngoài tiệm may Cảnh Thị, còn có trà lâu, tửu lâu, nhiều cửa hàng trang sức khác, chẳng lẽ cũng là để dò la tin tức sao?” Nàng hỏi xong, lại cảm thấy câu hỏi này thật ngớ ngẩn, những kẻ hoàng thân quốc thích bày trò không phải vì quyền lực thì còn vì cái gì?
Một khi nghĩ theo hướng này, nàng đột nhiên có linh cảm: “Nàng ta muốn lên ngôi làm nữ hoàng? Nhưng nếu muốn làm nữ hoàng, chẳng phải nên nhân lúc hiện nay các nơi đang nổi dậy mà làm điều gì đó? Để có lãnh địa riêng? Nhưng nàng ta hình như chẳng làm gì cả, chỉ kết giao với các chư hầu.”
“Ta cũng không biết, nàng ta trông có vẻ có dã tâm nhưng chưa hề bộc lộ tài năng, điều mong muốn thật khó đoán, có lẽ chỉ có Tống Cảnh Thời mới biết nàng ta thực sự muốn gì. Nhưng dù sao đi nữa, nàng ta thực sự rất tin tưởng Tống Cảnh Thời, Tống Cảnh Thời cũng hết lòng vì nàng ta,” Nhiếp Chiếu lắc đầu, “Đặc vụ triều đình báo về rằng, ngoài việc kết giao chư hầu, nàng ta còn qua lại thân thiết với các quan đại thần trong triều, thậm chí còn có liên hệ với Hoàng Hiền.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]