Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyệt dậy rất sớm, bánh bao táo đỏ và cháo kê đường đỏ mà Nhiếp Chiếu đặc biệt học làm, nàng không ăn một miếng nào, trời chưa sáng đã mò vào bếp lấy mấy cái bánh bao, rồi đi thẳng đến quân doanh.
Nhiếp Chiếu ngồi một mình trước bàn, nhìn bát bánh bao còn nóng hổi, có chút ăn không trôi, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn, ngươi nói xem, nàng quả thực rất mực tận tâm.
Bát trên bàn bị ai đó tiện tay lấy đi một cái, tầm mắt Nhiếp Chiếu chuyển lên, bắt gặp vẻ mặt uể oải của Đệ Ngũ Phù Dẫn.
Đệ Ngũ Phù Dẫn tối qua mơ thấy toàn là đề toán, sáng nay vừa chải tóc, tóc rụng từng nắm, càng thêm thương cảm cho Giang Nguyệt, hắn cầm cái bánh bao, ánh mắt không khỏi dừng lại trên mái tóc đen nhánh dày mượt của Nhiếp Chiếu, có chút đăm chiêu, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ có điều sự chăm sóc của Nhiếp Chiếu dành cho Giang Nguyệt, trong lòng Đệ Ngũ Phù Dẫn âm thầm cộng thêm một điểm.
Tuy hắn và Nhiếp Chiếu không hợp, nhưng chưa bao giờ phủ nhận kết quả giáo dục của hắn, trong việc này, Đệ Ngũ Phù Dẫn thậm chí còn hết lời khen ngợi, giờ càng cảm thấy hình ảnh hắn cao lớn, cũng không trách Giang Nguyệt ỷ lại vào hắn.
Đệ Ngũ Phù Dẫn nghĩ vậy, thuận thế ngồi xuống, tự múc một bát cháo kê đường đỏ.
Hắn nhấp một ngụm, không nếm ra mùi vị gì, uống thêm một ngụm, cảm giác cũng được. Nhiếp Chiếu đưa cho hắn cái bánh bao, Đệ Ngũ Phù Dẫn bẻ một miếng ăn cùng với cháo, nói: “Bình thường ngươi cho muội muội ta ăn những thứ này sao?”
Nhiếp Chiếu liếc hắn một cái, lại nhìn vào ruột bánh bao, không chút áy náy, gõ đũa nói: “Cũng được chứ, ta thấy đều đã chín, nàng bình thường ăn cũng ngon lành, bây giờ ta hiếm khi nấu ăn, ngươi đừng không biết điều.”
Đệ Ngũ Phù Dẫn hừ lạnh một tiếng, uống xong một bát cháo, lại múc thêm bát nữa, nói: “Món ăn thô sơ đơn giản thế này, ngươi cũng dám cho nàng ăn?”
“Ngươi không phải cũng ăn ngon lành sao?” Nhiếp Chiếu nói xong, Đệ Ngũ Phù Dẫn im lặng.
Chúc Long dù đã ký khế ước bán mình cho Đệ Ngũ Phù Dẫn, nhưng không phải nô lệ, trước mặt Đệ Ngũ Phù Dẫn không cần quá khiêm tốn, hắn tự giác múc cho mình bát cháo, cũng lấy cái bánh bao ngồi uống, uống được nửa miếng, Nhiếp Chiếu và Đệ Ngũ Phù Dẫn liền nghe thấy hắn ôm miệng nôn khan.
Nhiếp Chiếu xấu hổ tức giận, chế nhạo: “Sao? Có thai rồi à?”
Chúc Long cố gắng nuốt xuống bằng bánh bao, kết quả không nhịn được, ôm miệng thật sự chạy ra ngoài nôn.
So với việc chỉ tay vào mũi Nhiếp Chiếu nói hắn nấu ăn dở, hành động này của Chúc Long im lặng còn hơn cả lời nói.
Đệ Ngũ Phù Dẫn nhíu mày thắc mắc, lại uống thêm nửa bát cháo, rất khó ăn sao? Hắn cảm thấy cũng được mà, hơi ngọt hơi mặn, hương vị cũng khá đặc biệt.
Sắc mặt Nhiếp Chiếu khi xanh khi trắng, tự mình nếm thử một miếng, không nhịn được cũng chạy ra ngoài nôn. Rõ ràng là hắn đã làm theo công thức từng bước một, sao lại khó ăn thế này?
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Ban đầu hắn muốn nhân lúc Đệ Ngũ Phù Dẫn có mặt, cho hắn thấy mình đã dốc hết tâm sức, cũng để hắn nếm thử tay nghề của mình, xem như một cách bày tỏ lòng thành, giờ thì hỏng bét rồi...
Hắn mặt mày tái nhợt trở về, liền thấy Đệ Ngũ Phù Dẫn đang uống bát cháo kê đường đỏ thứ ba, Đệ Ngũ Phù Dẫn còn nhàn nhã hỏi hắn: “Sao? Ngươi cũng có thai rồi à?”
“Ngon không?” Nhiếp Chiếu hỏi với vẻ mặt phức tạp.
Đệ Ngũ Phù Dẫn không nói có cũng không nói không: “Tạm được, dường như khác hẳn so với món ăn ta từng nếm qua, chưa từng thử qua hương vị này, không ngờ ngươi không chỉ chú tâm đến việc học của Tiểu Cẩn, mà còn đích thân lo lắng đến ăn uống của nàng, hơn nữa lại có sáng tạo.”
Nhiếp Chiếu mím môi không nói, Giang Nguyệt và Đệ Ngũ Phù Dẫn là huynh muội ruột không thể nghi ngờ, vị giác tệ hại của họ quả là minh chứng còn hơn cả giọt m.á.u nhận thân, hắn liền chủ động đẩy món dưa muối về phía đối phương: “Quả thực rất đặc biệt, ngon thì ăn nhiều vào, rời khỏi nhà ta chắc ngươi cũng không được nếm hương vị này đâu.”
Đệ Ngũ Phù Dẫn ăn gần no, miễn cưỡng hồi phục chút tinh thần, liền căn dặn hắn: “Bữa trưa ngươi cũng tiện làm luôn đi, ta sắp đi rồi, ngươi hãy tận hết tình chủ nhà.”
Nhiếp Chiếu đồng ý, kỳ lạ là tìm được chút cân bằng, trở lại chuyện chính, hỏi: “Ngày mai ngươi đi rồi sao? Ngày nào có thời gian rảnh? Ta sẽ đến Thương Nam dạm hỏi.”
Đệ Ngũ Phù Dẫn đặt bát xuống, nói: “Ngươi không sợ ta không đồng ý chuyện hôn sự này à? Ta còn tưởng ngươi để tránh ta từ chối, sẽ cố ý tránh mặt ta, trực tiếp hạ sính lễ cho Tiểu Cẩn. Dù sao ngươi cũng là ca ca của nàng, ngươi đến dạm hỏi ta cũng như tự dạm hỏi mình thôi.”
Nhiếp Chiếu hiếm khi không đáp lại bằng lời lẽ châm chọc, ngược lại nghiêm túc nói: “Ta cũng chưa đến mức vô sỉ như vậy. Ngươi là huynh trưởng ruột của nàng, ba thư sáu lễ ta đều không để thiếu, đây là sự tôn trọng nàng cũng là tôn trọng chính ta.
Ngươi không đồng ý một lần, ta sẽ đến hai lần, hai lần không đồng ý ta sẽ đến ba lần, dù sao chúng ta đều còn trẻ, ba năm năm năm cũng chờ được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]