Hôm sau mưa tạnh.
Sáng sớm dậy rửa mặt, Vân Âm, Lâm Nguyệt, Trầm Tinh, Minh ngọc bốn người chuẩn bị trang phục cho hai cô nương, người nào làm việc người nấy hầu hạ bưng nước, mặc quần áo, trang điểm, tất cả đều đâu vào đấy.
Hai người bọn họ cùng nhau ngồi trước bàn trang điểm rộng lớn, Uyển Uyển vẫn còn đang ngáp đã bị lục văn đưa tay bóp má phải nàng.
"Thật không công bằng! Chẳng phải chúng ta cùng lớn lên trong một nhà sao?"
Lục văn nhìn vào trong gương, tinh tế vẽ lông mày.
Thật ra Trong đám quý nữ ở kinh thành nàng đã được tính là xinh đẹp, nhưng so với Uyển Uyển nàng vẫn không có vẻ phong nhã mà chỉ những mỹ nhân hàng đầu như Uyển Uyển mới có.
Tục ngữ nói người đẹp ở xương không ở da.
Ngày trước khi còn bé ngũ quan của Uyển Uyển bình thường đã rất xinh đẹp sau khi cập kê càng ngày càng lộ ra vẻ đẹp khuynh thành, lông mày như núi xa mắt như thu thuỷ, chỉ cần một ánh mắt nhẹ nhàng cũng như ẩn chứa cả bể tình, da thịt thì trắng như sương như tuyết lại có chút gì đó hồng nộn, mũi ngọc tinh xảo thẳng đứng, môi anh đào mỏng chúm chím, cười lên một phát hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt khiến cho chỉ cần ai nhìn đều sẽ say mê.
Vẻ đẹp này lại không khiến người ta không sinh lòng ghen ghét mà ngược lại càng nhìn càng thích.
Lục văn lại không nhịn được nhéo mặt Uyển Uyển: "nếu ta là nam nhân khéo ta cũng nhịn không nổi mà đi tới trước mặt tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-phu-cu/958805/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.