Edit: Bội Bội
__________________________________
Ngày hôm sau, trong lúc Tiết lão thái thái nói chuyện với mọi người ở nhà chính, Khương Vạn Nương liền đi ra gian sau gọi người tìm chút kim chỉ lại đây.
Lúc này Tiết Quế Uyển lại đến tìm nàng.
Khương Vạn Nương vốn tưởng rằng hôm qua tan rã trong không vui, trong thoáng chốc mấy tỷ muội sẽ không nhìn mặt nhau.
Tiết Quế Uyển nói: “Hôm qua ta chỉ lo lắng cho Ngũ muội, không để ý đến ngươi, cũng không biết trong lòng người có cảm thấy tỷ muội bên nặng bên nhẹ hay không?”
Khương Vạn Nương nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, không phải hôm qua tỷ tỷ đã nói qua với ta rồi sao, ta đã lớn như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu chuyện mà vô cớ gây sự hay sao?”
Tiết Quế Uyển cong môi, bảo nha hoàn Đinh Hương đưa tới một cái hộp sơn mài khảm ngọc trai, bên trong đặt vài cái khăn đã thêu xong, nàng ta đẩy về phía Khương Vạn Nương nói: “Ngươi vừa mới tới phủ, không biết ngươi có thiếu thốn vài thứ nhỏ nhặt này hay không, khăn này đều là do ta tự tay thêu, ngươi cứ giữ bên người, biết đâu sau này có lúc cần dùng tới.”
Khương Vạn Nương liếc mắt nhìn nàng ta một cái, thầm nghĩ khó trách Tiết lão thái thái nói rằng tính tình Tiết Quế Uyển cực kỳ tốt.
Nàng cô độc một mình đến nương nhờ trong phủ, không có gì làm cho người ta cảm thấy thân thiết hơn một món quà nhỏ nhặt giữa hai tỷ muội.
Khăn tay này tuy không đắt đỏ, thế nhưng từng đường kim mũi chỉ đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-hoa-sen/213322/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.