Edit: Bội Bội
__________________________
Phủ trạch Tiết gia lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Khương Vạn Nương.
Quan trọng nhất chính là ngay cả nàng cũng không rành đường lối trong Tiết phủ.
Khương Vạn Nương nhìn ngó khắp nơi muốn tìm một người để hỏi đường, lại nhìn thấy trong hoa viên có một đình bát giác dùng để hóng gió.
Trong đình có một phụ nhận, lúc Khương Vạn Nương đến gần mới nhận thấy sắc mặt đối phương tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn như mưa.
Khương Vạn Nương thấy nàng ta có vẻ vô cùng đau đớn, dáng vẻ phát bệnh có chút quen thuộc.
“Ngươi làm sao vậy?”
Phụ nhân kia đau đến mức không ngẩng đầu được, nói: “Đầu … đau …”
Lúc này Khương Vạn Nương mới nhớ mẫu thân của nàng năm dó khi lên cơn đau đầu cũng là một bộ dáng như thế này, nàng do dự một hồi, tiến lên đẩy hai tay phụ nhân kia ra, ngay sau đó ấn lên mấy huyệt vị trên đầu của phụ nhân kia trước khi đối phương kịp phản ứng.
Phụ nhân kia vốn dĩ còn kêu đau đầu, chỉ chưa đầy thời gian uống một chén trà nhỏ, cả người nàng ta đã trở nên bình tĩnh trở lại.
Khương Vạn Nương nhìn thấy nàng ta không còn run rẩy nữa, liền ngừng tay hỏi: “Ngươi có tốt hơn chút nào không?”
Phụ nhân kia quét mắt liếc nhìn nàng một cái, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Khương Vạn Nương nhìn thấy trong mắt nàng ta nổi lên một tia phòng bị, đang lúc phỏng đoán thân phận của đối phương, thì đã nghe đối phương nói: “Ngươi là cô nương Khương gia?”
Khương Vạn Nương thấy nàng ta đã đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-hoa-sen/213319/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.