Khương Vạn Nương không chịu nổi mà mất đi ý thức của chính mình. 
Cả người nàng té ngã trên mặt đất, sau đó lại có một loại cảm giác như ngã vào trong chăn nệm. 
Không đau chút nào, còn có hơi ấm. 
Tử Cửu nhìn thấy cô nương này ngã xuống, vốn định tiến lên đỡ lấy, ai từng nghĩ rằng Trang Cẩm Ngu trực tiếp duỗi tay ôm lấy rồi kéo người vào trong lồng ngực. 
Tư Cửu vô cùng kinh ngạc mà nhìn chủ tử của mình. 
Đây không phải là cô nương nhà người ta ăn vạ nhào vào, mà là Vương gia nhà hắn tự mình duỗi tay ôm lấy đấy. 
“Vương gia, để ta đỡ cho.” 
Tư Cửu theo bản năng vươn tay muốn nhận trách nhiệm nặng nề. 
Trang Cẩm Ngu chậm rãi ngước mắt nhìn hắn ta, giọng điệu lạnh đạm hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì?” 
Tư Cửu ngơ ngẩn. 
Khát vọng cầu sống lập tức khiến hắn ta mất đi trí nhớ. 
Hắn ta đã quên, vừa nãy hắn ta đã nói cái gì nhỉ? 
Mơ mơ màng màng, Khương Vạn Nương đã gặp phải ác mộng. 
Cảnh trong mơ là nơi đồng không nhà trống hoang vu vô tận. 
Nàng chỉ nhớ được chính mình đã cố hết sức chạy trốn, phía sau lưng Lâm Thanh Nhuận còn đang đuổi theo không chịu từ bỏ. 
Sắp đến đường cùng, Khương Vạn Nương nhìn thấy một cái hang núi vô cùng lớn, không nghĩ ngợi gì mà chui vào. 
Đợi Lâm Thanh Nhuận đi khỏi, hang núi kia lập tức rung lắc kịch liệt. 
Khương Vạn Nương hoảng hốt, nhìn thấy cửa hang kia đang dần khép lại, chính nàng đột nhiên đang ở trong miệng Trang Cẩm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-hoa-sen/1185660/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.