Khương Vạn Nương cảm thấy có chút xấu hổ, Tần Nghiên che miệng ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó cười nói: “Châu biểu muội hiểu lầm rồi, thật ra muốn thua cũng phải có phương pháp của thua, chơi cờ vây, thú vui của ván cờ chỉ có hai người mới hiểu rõ, ngươi không nên vô lý chỉ trích người khác như vậy, huống gì ta cũng không giỏi giang như ngươi nói vậy, dù gì cũng là giải trí mà thôi.”
Khương Vạn Nương tưởng rằng Tiết Quế Châu sẽ tức giận, thế nhưng vẻ mặt của Tiết Quế Châu nhìn Tần Nghiên chỉ có biểu cảm tủi thân, ngay sau đó liền ngoan ngoãn nhận sau với Khương Vạn Nương: “Là ta đã hiểu lầm Phù tỷ tỷ, Phù tỷ tỷ đừng giận ta, vừa nãy chỉ là nói hươu nói vượn mà thôi.”
Khương Vạn Nương cười nói: “Đừng nói vậy, ta vốn không thích chơi cờ, vừa nãy hạ vài nước cớ với Tần công tử đã cảm thấy hổ thẹn với trình độ của mình rồi, chỉ muốn qua loa kết thúc, là ta thất lễ.”
Nàng vừa dứt lời liền đứng lên nhường lại vị trí, lùi ra đằng sau để người khác có thể tiếp tục.
“Biểu ca đừng nhường ta, ta chơi giỏi hơn ngũ muội muội và A Phù không chỉ một chút thôi đâu.”
Tần Nghiên phì cười, một lần nữa sắp xếp bàn cờ.
Chỉ là không lâu sau, có một nha hoàn chạy từ bên ngoài vào, nói là Tần mẫu đang thúc giục Tần Nghiên sớm trở về.
Lúc này Tần Nghiên mới dừng ván cờ, tạm biệt mọi người.
Tiết Quế Châu nói cái gì mà muốn tiễn hắn ta, cho nên một đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-nguyet-chieu-hoa-sen/1185652/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.