Vương phủ của Lý Lăng Chiêu về đêm tĩnh mịch, đâu đâu cũng được canh gác kỹ càng. Lúc Đinh Giang đến thư phòng, đã thấy Lý Lăng Chiêu sớm đã đợi mình ở đó. Mặc dù rất vội vã, hắn vẫn như cũ hành lễ với chủ nhân.
“Vương Gia.”
Lý Lăng Chiêu buông quyển binh pháp trong tay xuống, lạnh lùng hỏi.
“Tình hình thế nào?”
Đinh Giang đem những gì bản thân điều tra được bẩm báo một lượt, càng nghe sắc mặt Lý Lăng Chiêu càng tốt hơn.
“Theo như ngươi nói, độc mà Phụ Hoàng ta trúng phải không có thuốc giải.”
“Đúng vậy, cho dù Thái Y Viện dốc toàn lực Hoàng Thượng vẫn không qua khỏi tháng sau.”
Lý Lăng Chiêu gõ tay trên mặt bàn, cười đắc ý.
“Lâm Cẩm Lan đúng là tàn nhẫn, ngay đến người mình yêu cũng có thể xuống tay. Mặc dù ngu xuẩn, nhưng đã giúp ta đạt thành đại nghiệp.”
Đinh Giang biết rõ tính cách của chủ tử, nhưng vẫn hỏi lại.
“Vương Gia, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Lý Lăng Chiêu đứng lên, lấy hộp gấm trên bàn đưa cho hắn.
“Bảo người của chúng ta, bỏ cái này vào thức ăn của Thái Tử. Không cần sợ, nó không phải độc dược nên sẽ không ai phát hiện ra. Đợi sau khi Phụ Hoàng băng hà, đem tội chứng của Lâm Cẩm Lan trình lên Đại Lý Tự. Ta muốn mạng của Lâm Gia, một người cũng không thể bỏ xót.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Đinh Giang mang theo đồ vật Lý Lăng Chiêu đưa rời đi chưa bao lâu, trong mật thất phía trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-ngoc-khuynh-thanh/3570232/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.