Núi Túc Vân ở phía tây Kinh Thành, nếu đi nhanh chỉ hơn một ngày đường là đến. Vì sắp tới còn có lễ thành thân của Lý Lăng Hàn, nên hắn và Tiêu Cảnh Lâm chỉ có ba ngày ở lại đây giúp Nhạc Ly thu xếp ổn thỏa. Bệnh tình nàng đặc biệt nghiêm trọng, nên cũng không biết có thể hồi kinh trước nguyên tiêu hay không. Tiêu Cảnh Lâm cảm thấy không yên lòng, đưa cho nàng một thanh chủy thủ và một ống tre nhỏ, căn dặn:
“Quận chúa một mình ở bên ngoài nên cẩn thận, ta để hậu vệ cận thân của ta ở lại bảo vệ nàng. Nếu gặp nguy hiểm, nàng chỉ cần bắn pháo tín hiệu này ta sẽ đến ngay.”
Nhạc Ly nhận lấy đồ Tiêu Cảnh Lâm đưa qua, đáp.
“Đa tạ tiểu hầu gia, ta sẽ ghi nhớ kỹ.”
Tiêu Cảnh Lâm thấy nàng vẫn hữu lễ như trước đây thì rất khó chịu.
“Đây không phải trong cung, giữa hai ta không cần phải khách sáo như vậy.”
Nhạc Ly ngẩng đầu, cười với hắn.
“Cảnh Lâm ca ca, thượng lộ bình an.”
Tiêu Cảnh Lâm cũng cười, tháo ngọc bội trên thắt lưng đưa qua.
“Nàng đợi ta một thời gian nữa, ta sẽ cầu xin hoàng thượng ban hôn cho chúng ta.”
Gương mặt Nhạc Ly ửng hồng, nhưng trong mắt lại là sự bi thương.
“Ta mệnh bạc, chỉ sợ sẽ liên lụy đến chàng…”
“Không cho nói lung tung, nàng nhất định sẽ trường thọ. Ngoan một chút, phải nghe lời thần y. Đừng sợ dược đắng mà không uống…”
Đôi mắt Nhạc Ly đỏ hoe, nàng muốn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-ngoc-khuynh-thanh/3570229/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.