Tần Nguyệt Châu đối với Lạc Thanh Thanh giống như vừa gặp đã thân, thấy nàng ngủ trong nội điện Đông Cung thì tò mò hỏi:
“Thanh Thanh, sao cô lại ngủ ở đây? Cô không phải là thị nữ thông phòng của Thái Tử đấy chứ?”
Lạc Thanh Thanh nghe nàng ấy nói vậy suýt thì phun luôn ngụm canh vừa uống ra, đùa cái gì thế? Nàng gian nan nuốt canh, lắc đầu.
“Tiểu thư đừng hiểu lầm, ta chỉ phụ trách hầu hạ chuyện sinh hoạt thường nhật của điện hạ thôi. Hơn nữa Đông Cung xưa nay không có thị nữ thông phòng.”
Tần Nguyệt Châu nhẹ nhõm thở dài, làm nàng cứ tưởng. Ai chẳng biết Hoàng Cung là long đầm hổ huyệt, lúc nàng nghe nói bản thân được chọn làm Thái tử phi đã vô cùng sợ hãi. May mắn, nàng được gả cho người nàng ái mộ, hơn nữa chàng còn rất tốt, không có thói trăng hoa.
Tần Nguyệt Châu nghe nói Đông Cung không có thị nữ thông phòng thì cũng kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Lý Lăng Diên là huynh trưởng của Lý Lăng Hàn, tính cách hẳn là có mấy phần tương tự. Tần Nguyệt Châu nắm lấy tay Lạc Thanh Thanh, cười dịu dàng.
“Ta ở Kinh Thành không có nhiều bằng hữu, cô cứu mạng ta đương nhiên cũng là bằng hữu của ta. Ngày ta thành thân, mong cô sẽ đến uống chén rượu mừng.”
Nàng nói xong thì đưa thiếp mời cho Lạc Thanh Thanh, nhưng Lạc Thanh Thanh không nhận.
“Tiểu thư, tôi là cung nữ. Không thể tùy tiện xuất cung.”
Nàng rót hai tách trà, đưa cho Tần Nguyệt Châu một tách.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-ngoc-khuynh-thanh/3570225/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.