Phúc Tử ra ngoài không lâu lại trở vào, trông thấy Lý Lăng Diên đang vui vẻ nhìn Lạc Thanh Thanh ăn cơm thì nở nụ cười sâu xa. Nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi lại quay về bộ dạng quy quy củ củ ngày thường.
"Điện hạ, Kính Vương và Tiêu thế tử đến rồi."
Lý Lăng Diên buông đũa bạc trong tay xuống, biểu tình đạm mạc nhìn Phúc Tử.
"Dẫn người đến thư phòng đi, ta sẽ đến ngay."
"Nô tài tuân lệnh."
Phúc Tử không nấn ná thêm, khom người lui ra ngoài. Lạc Thanh Thanh ngẩng đầu khỏi bát canh mà Lý Lăng Diên vừa đưa qua, quan tâm hỏi:
"Điện hạ còn chưa ăn xong đã muốn đi rồi."
Lý Lăng Diên mỉm cười, dùng khăn tay lau vết nước bên khoé môi Lạc Thanh Thanh.
"Ta no rồi, nàng từ từ ăn đi."
Lạc Thanh Thanh cúi đầu, âm thầm cảm thán cuộc sống trong hoàng thất quá lãng phí. Bao nhiêu món thế này, chỉ động đũa hai lần đã bỏ đi. Trong khi bá tánh bình thường, muốn ăn một bữa no cũng rất vất vả.
Lạc Thanh Thanh biết mình không nên có những suy nghĩ này, bởi vì mỗi người đều có thân phận và trách nhiệm riêng. Nhưng sinh trưởng ở dân gian, nàng không khỏi cảm thấy chạnh lòng.
Lý Lăng Diên nhìn bộ dạng ủ rũ của nàng, ý cười trong mắt cũng dần phai nhạt:
"Nếu nàng sợ lãng phí thì ăn nhiều một chút. Đây vốn dĩ là quy chế tổ tông truyền lại, cho dù là ta cũng không thể thay đổi."
Lạc Thanh Thanh nghe thấy Lý Lăng Diên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-ngoc-khuynh-thanh/3570211/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.