Lý Lăng Chiêu tuy trong lòng bất an, nhưng ngoài mặt lại làm như vô sự. Hắn biết rõ Lý Lăng Diên là người thế nào, cũng đã sắp xếp ổn thỏa đường lui. Lý Lăng Chiêu liếc về phía hoàng đế, lời vừa thốt ra đã chĩa mũi nhọn về phía Lý Lăng Diên. 
"Hoàng huynh nếu đã đến rồi, vậy có thể cho thần đệ và phụ hoàng một lời giải thích không?" 
Lý Lăng Diên nhướn mày, biểu tình nghi hoặc: 
"Lời này của nhị đệ là có ý gì? Thần Cơ Doanh cháy sao lại tìm ta đòi giải thích." 
Lý Lăng Chiêu lạnh mặt, quay sang nói với thuộc hạ bên cạnh mình. 
"Dẫn người lên đây." 
Tên thuộc hạ chấp tay, đi ra không lâu đã kéo theo một tiểu thái giám trở vào. Hắn không chút lưu tình ném tiểu thái giám ngã sấp xuống bên cạnh chân Lý Lăng Diên. Tiểu thái giám mặt mày trắng bệch, sợ hãi dập đầu. 
"Điện hạ, xin hãy cứu nô tài. Nô tài chỉ làm theo lời điện hạ, hoàn toàn không biết gì cả. Xin điện hạ cứu nô tài." 
Hắn không ngừng cầu xin, bộ dạng thấp hèn khiến người ta phiền chán. Lý Lăng Diên một cước đá bay hắn, mắt phượng léo lên có vẻ không kiên nhẫn. 
"Ngươi là ai? Ta biết ngươi sao?" 
Tên thái giám đau đớn bò dậy, thẳng lưng quỳ trên đất. 
"Bệ hạ, nô tài không biết chữ, chỉ nhận lệnh giúp thái tử truyền tin. Nô tài thật sự không biết gì cả." 
Hoàng đế nhìn đến tiểu thái giám, lời nói ra mang theo một loại áp bức khiến người ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-ngoc-khuynh-thanh/3570205/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.