Lý Lăng Diên vốn muốn đến trù phòng tìm người, lại không nghĩ đến sẽ chứng kiến một màn xả thân ứng cứu này của Lạc Thanh Thanh. Đối với hành động nhân nghĩa của nàng, hắn thật sự không thể nào khen ngợi được.
Lạc Thanh Thanh bị một đám cung nữ vây quanh, thấy ai ai cũng khẩn trương như lâm đại địch thì cất tiếng an ủi:
"Ta không sao, các tỷ đừng cuống lên như thế."
Cung nữ đanh đá chen đến gần nàng, nâng bàn tay bị bỏng kia lên tỉ mỉ quan sát. Nàng ta lấy khăn tay bôi lên chút mật ong, sau đó chườm lên vết bỏng:
"Làm thế này sẽ bớt đau."
Giọng nàng ta hơi nghẹn lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lạc Thanh Thanh:
"Vừa rồi, đa tạ ngươi."
Lạc Thanh Thanh lắc đầu, không chút bận tâm đáp:
"Không có gì, mọi người không bị thương là tốt rồi."
"Tốt sao?"
Lý Lăng Diên sắc mặt âm trầm, cố nén cơn giận hỏi lại. Cung nữ thái giám nghe được giọng hắn, nhất thời sợ hãi quỳ rạp xuống:
"Tham kiến thái tử điện hạ."
Lạc Thanh Thanh thấy họ quỳ, cũng định quỳ theo. Nhưng đầu gối còn chưa chạm đất đã bị người ta hung hăng kéo lên.
"Ta phát hiện lời ta nói nàng một chữ cũng không để trong lòng. Nàng cảm thấy ta nên trừng phạt nàng thế nào đây?"
Cung nữ đanh đá kia nghe Lý Lăng Diên tức giận nói như vậy, rất muốn thay Lạc Thanh Thanh giải thích vài lời. Nhưng nàng ta biết rõ tính tình của chủ tử, chỉ sợ giúp không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-ngoc-khuynh-thanh/3570201/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.