Lạc Thanh Thanh đứng bên cạnh suy nghĩ mông lung, thời gian còn chưa đến một chung trà nàng đã thay đổi không biết bao nhiêu biểu cảm. Lý Lăng Diên nhìn đến hứng thú, cất tiếng hỏi: 
"Có phải nàng đang âm thầm mắng ta không?" 
Lạc Thanh Thanh hoàn hồn, lập tức phủ nhận: 
"Không có, nô tỳ làm sao có gan mắng điện hạ chứ. Oan cho nô tỳ quá." 
Lý Lăng Diên lười biếng gõ gõ ngón tay trên bàn, ánh mắt dò xét hướng thẳng về phía Lạc Thanh Thanh. Nàng bị hắn nhìn đến lúng túng, bộ dạng ủy khuất không biết làm sao đó thật sự rất đáng yêu. Hắn phát hiện mình lại có một tính xấu, chính là thích trêu chọc nàng. 
"Nếu không phải mắng ta, vậy mới vừa rồi đang nghĩ cái gì?" 
Lạc Thanh Thanh không phải người giỏi nói dối, cho dù có nói thì cũng sẽ bị vạch trần thôi. Vậy nên nàng quyết định thành thật khai báo. 
"Nô tỳ đang kiểm điểm bản thân, không nên tham lam đố kỵ?" 
Lý Lăng Diên nhướn mày, hiếm khi trút bỏ sự nghiêm nghị sắc bén của bản thân. 
"Hửm? Nói rõ ra ta nghe thử xem." 
Lạc Thanh Thanh cúi đầu, giọng nói ngày càng nhỏ. 
"Nô tỳ tham lam đồ ăn của điện hạ, đố kỵ đãi ngộ của điện hạ. Sư phụ của nô tỳ từng nói đây là tính xấu, vậy nên nô tỳ mới nghiêm túc phê phán bản thân. Nô tỳ thật sự không có mắng điện hạ." 
"Theo lời nàng nói thì nàng đang tự mắng chính mình?" 
Lạc Thanh Thanh rũ mi, ngoan ngoãn gật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-ngoc-khuynh-thanh/3570199/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.