Chương trước
Chương sau
Đệ tam thập nhất chương
Trên đường hồi tẩm cung, tâm tình Hoắc Phong chỉ có thể dùng hai từ sung sướng để hình dung, cơ mà mặt hắn vẫn cứ điềm nhiên như không.
Hắn biết khi chiếu lệnh này truyền xuống, các quan lại sẽ có phản ứng như thế nào, nhưng tên đã trên dây, phải bắn.
Vô số ngày đêm, hắn đối với cặp mắt kia, cùng với cái miệng cay nghiệt hận đến nghiến răng nghiến lợi, giận không kiềm được, hắn lần lượt phát thệ muốn trả thù người nọ, muốn đem mọi sỉ nhục mà người nọ trút trên người hắn trả lại cả vốn lẫn lãi cho, lại chưa bao giờ nghĩ tại sao lại như vậy, hoặc là nói, hắn cũng theo bản năng mà tránh đi.
Thẳng đến khi nhìn thấy người nọ ngồi trên lưng ngựa ở Ngọc Thành Quan, nhìn y đối hài tử toát ra tươi cười từ chân tâm, hắn rốt cục biết, vì sao suốt sáu năm qua bản thân vẫn cứ nhớ mãi không quên Bản thân vì sao luôn muốn trả thù
Giương mắt, nhìn về phía bầu trời đêm, trước mắt lại xuất hiện ánh mắt một người. Chẳng qua, lần này ánh mắt người nọ lại trong trẻo như vậy, cho dù che lấp dưới lớp trang điểm thì vẫn sáng như một vì tinh tú làm người ta không thể dời mắt.
Đó là Y Trọng Nhân, là Trọng Nhân.
※※※
Sau khi thuyết phục được Y Trọng Nhân, Hoắc Phong cũng không lập tức ban bố chiếu lệnh. Chuyện này hắn đã nói cùng Chương Đức Nguyên, Tạ Đan và vài vị cựu thần khác, bọn họ đều thông qua, những người này đa số được Y Trọng Nhân cứu ra từ đồ đao của ác đảng, tự nhiên sẽ không phản đối.
Ngược lại, bọn họ còn cho rằng chức quan này có thể khiến Y Trọng Nhân chịu ủy khuất. Chỉ cần là người Chưởng quản nội đình, dựa theo luật pháp ngoại trừ hoàng hậu ra, đều không thể không liên quan đến “vị thái giám này” hay ” Vị công công nọ”, đây là một vết thương trong lòng Y Trọng Nhân, một vết thương đã định sẵn vô phải chữa lành.
Nhưng dựa theo hiện tại có thế thấy, chức quan này đối với Y Trọng Nhân đã là an bài tốt nhất. Tham dự triều chính, hành tậu ngự tiền, đó là vinh quang đặt biệt mà chỉ có quan viên tam phẩm trở lên mới được hưởng, huống chi Y Trọng Nhân còn kiêm luôn việc chưởng quản Nội đình.
Hoắc Phong đưa ra đề nghị như vậy, mọi người trong Lận phủ do Chương Đức Nguyên dẫn đầu đều vui mừng không ngớt, trong lòng Hoàng Thượng vẫn có Trọng Nhân.
Có sự ủng hộ của những người này, với cả các đại thần tâm phúc như Nguyễn Hình Thiên cũng sẽ tuyệt đối không phản đối, Hoắc Phong lại càng không để ý đến những kẻ phải đối.
Ngày mười chín tháng chín năm đầu tiên của Khang Chính đế, Hoắc Phong ở trong hoàng cung cử hành nghi thức đăng cơ vô cùng long trọng. Y Trọng Nhân mỗi tay dắt một hài tử, không để ý các loại ánh mắt quanh mình, cùng Hoắc Vân Khai đứng chung một chỗ.
Y Trọng Nhân nhìn nam nhân bước từng bước một lên ngai vàng đế vương, trên thân là long bào minh hoàng, trở thành thiên tử chân chính, y không hề nghĩ đến bản thân sẽ đóng vai trò gì con đường trở thành đế vương của hắn.
Nam nhân xoay người, tiếp nhận triều bái của các quan lại, lúc Y Trọng Nhân quỳ xuống thì thấy được ánh mắt thâm trầm của nam nhân lia đến chỗ mình, y phát hiện,y càng ngày càng nhìn không thấu người nam nhân này.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế —— ”
Hoắc Phong nâng tay: “Chư vị ái khanh bình thân——”
Đứng ở trên đài Ngự Thiên, nhìn xuống thần tử đông nghịt phía dưới, nội tâm Hoắc Phong kích động.
Hắn, thế nhưng có thể đi đến bước này, tiến đến vị trí cao nhất trong thiên hạ.
Theo bản năng, Hoắc Phong từ trong đám đông có thể chuẩn xác nắm giữ được thân ảnh một người, người kia cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt dõi theo trong biển người, tầm mắt Hoắc Phong cùng Y Trọng Nhân tựa hồ quấn quýt một chỗ, lại dường như giao nhau trong nháy mắt.
Hai tay Lô Đào nâng một quyển thánh chỉ minh hoàng từ bên cạnh bước ra. Đứng bên dưới Hoàng Thượng, Lô Đào mở thánh chỉ, cao giọng tuyên đọc. Thời điểm thánh chỉ đọc được một nửa, bốn phía đã bắt đầu có tiếng kinh hô, mà ngay cả Y Trọng Nhân cũng sợ ngây người. Khi Lô Đào thu hồi thánh chỉ, toàn bộ mọi người xôn xao hẵn lên.
Hoắc Phong phong trưởng tử Hoắc Vân Khai làm Thái tử, chọn ngày cử hành đại điển sắc phong, phong thứ tử Đậu Tử là An Bình vương, phong dưỡng tử Bánh Bao là Hòa Thọ vương, Vương vị nhất phẩm Thân vương. Riêng hai vị Vương phi và Trắc phi đã quá cố truy phong làm Hoàng Hậu cùng Hoàng Quý phi.
Chuyện Hoắc Phong nhận Bánh Bao là dưỡng tử không phải bí mật, nhưng khi thánh chỉ nêu lên đại danh của hai hài tử không khỏi gây nên chấn động.
Trước đó Hoắc Phong vẫn không đổi tên cho Đậu Tử, hắn không đề cập tới, Y Trọng Nhân cũng không nhắc. Mà ngay ngày hôm nay, Hoắc Phong trước mặt cả triều văn võ, thiên hạ dân chúng đặt danh tự cho đứa con trai này —— Hoắc Ân Trọng. Còn danh tự của Bánh Bao cũng sửa lại, không còn là Lận Giai Bảo, mà là Y Ân Bảo. Hai hài tử, một đứa tên Ân Trọng, một đứa là Ân Bảo; một đứa họ Hoắc, một đứa họ Y.
Mà thánh chỉ cuối cùng, Hoắc Phong phong Y Trọng Nhân là Ngự tiền Thị quan, được quyền thảo luận chính sự, chưởng quản Nội đình, chức quan nhị phẩm. Vấn đề ở đây không phải là quyền thế ngập trời hay không ngập trời, mà ngay cả thuộc hạ thân tín của Hoắc Phong đều muốn rớt cằm, Hoàng Thượng làm vậy cũng quá rõ ràng đi.
Hoắc Phong mặc kệ phản ứng của các quan lại, hắn đã quyết định, việc này ván đã đóng thuyền, sẽ không thay đổi.
Ngay khi một ít các thần tử nghĩ muốn thượng tấu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, thì tại buổi thiết yến ăn mừng bọn họ thấy được Y Trọng Nhân mặc quan phục Thị quan. Rất nhiều người hai mắt trừng trừng, ánh mắt ngẫn ngơ, nai con trong lòng nhảy nhót khắp nơi.
Quan phục của Y Trọng Nhân lấy màu đỏ thẩm làm chủ đạo, từng đường chỉ màu tím hòa cùng màu vàng đan xen với nhau hình thành đồ án xinh đẹp, nhất là hoa văn trên cổ áo, cổ tay cùng vạt áo, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ quý giá. Đây là quan phục sao Làm gì có loại quan phục nào lại chọn màu sắc yêu diễm như vậy chứ!
Dường như, Y Trọng Nhân trời sinh đã thích hợp với màu sắc như vậy, gương mặt nhìn qua càng thêm trắng nõn tuấn mỹ, vô cùng tương xứng với thần sắc lạnh như băng của y, cả người tựa hồ toát lên vẻ yêu diễm (mê hoặc lòng người) lại như thánh khiết (thánh thiện),tựa quyến rũ lại như thanh lịch. Không ít người đều nhìn đến ngây người, mà ngay cả lãnh tĩnh như bọn người Nguyễn Hình Thiên cũng phải trợn mắt há hốc mồm, huống chi là người khác.
Trái lại, thần sắc Y Trọng Nhân vẫn như thường, tự nhiên hào phóng. Tuy y là quan viên triều đình, nhưng cũng là phụ thân của hai vị Vương gia, cho nên vị trí của y là ở bên người Thái tử Hoắc Vân Khai.
Hoắc Vân Khai cũng coi như lần đầu tiên thấy rõ bộ dáng của nghĩa phụ, ánh mắt dại ra gần như di chuyển theo mỗi bước đi của Y Trọng Nhân. Hắn biết nghĩa phụ có khuôn mặt ưa nhìn thế nhưng không nghĩ đến lại đẹp như thế! Quả nhiên là người đẹp vì lụa, chẳng qua là một kiện xiêm y, lại có thể tạo nên hiệu quả tốt đẹp vô cùng!
Có người ho khan hai tiếng. Thanh âm không lớn, nhưng đủ khiến những người đương trong tình trạng si ngốc phải bừng tỉnh. Khi bọn hắn nhìn về phía người phát ra âm thanh, tất cả mọi người không hẹn mà cùng giật mình, sắc mặt Hoàng Thượng thực khó coi.
Hoắc Phong ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi, hắn sai rồi, hắn không nên để người nọ mặc bộ xiêm y này!
Thời điểm Y Trọng Nhân chọn lựa quan phục, thứ đầu tiên Hoắc Phong nghĩ đến là phải có màu đỏ thẫm cùng màu tím, hắn chưa từng thấy qua có người thích hợp với hai màu ấy hơn Y Trọng Nhân. Nhưng vạn lần không ngờ, một thân quan phục này lại đưa tới phản ứng như thế.
Hoắc Phong thực hối hận, phi thường hối hận, nhưng hắn lại không thể để cho Y Trọng Nhân trở về thay đồ. Ý kiến này của hắn đã được Lại bộ xác định, há có thể tùy ý thay đổi, nếu sửa lại, chẳng phải là đang biểu thị bản thân chột dạ sao
Ánh mắt Y Trọng Nhân thản nhiên đảo qua một số người, những người đó vốn đang dõi theo y lập tức rùng mình, vội vàng cúi đầu. Hung danh tiền Thiên hộ đại nhân Hỗ An Vệ cũng không phải là giả.
Bánh Bao cùng Đậu Tử có hai vị ma ma hầu hạ, bất quá bọn nhỏ vẫn có thói quen ở cùng một chỗ với phụ thân. Đậu Tử là người đầu tiên chạy đến trước mặt phụ thân, hô lên: “Phụ thân, Đậu Tử đói bụng.”
Bánh Bao cũng chạy lại đây, bĩu môi: “Phụ thân, Bánh Bao cũng đói bụng.” Nhiều món ăn ngon như vậy, vì cái gì vẫn không thể ăn nha
Hoắc Phong liếc mắt nhìn Lô Đào, Lô Đào lập tức giương giọng: “Khai yến —— ”
Y Trọng Nhân cầm lấy đũa, thần sắc thản nhiên uy hai đứa con dùng bữa. Bánh Bao cùng Đậu Tử dứt khoát ngồi xuống bên người phụ thân, bọn nhỏ muốn cùng một chỗ với phụ thân.
Thấy Y Trọng Nhân hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt đó, Hoắc Phong nâng chén rượu, nghĩ cách mau chóng chấm dứt tiệc rượu tối nay.
Hay là thương lượng với Trọng Nhân một chút, vẫn nên đổi quan phục đi nhỉ Còn bộ này, về sau khi chỉ có hai người mới cho y mặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.