Chương trước
Chương sau
Phần 5/5

21.

Tôi cắn chặt môi, chuẩn bị sống còn với bọn chúng.

Đột nhiên, bầu trời tối sầm lại.

Vô số quỷ khóc, sói gầm gừ trên không trung, biến thành một bộ mặt quỷ. Hướng tôi mà gào.

Đám sói chuẩn bị lao tới đột nhiên sợ hãi đến mức kẹp chặt đuôi, co ro một góc, không dám cử động.

Tôi không thể che giấu được vẻ mặt nhăn nhó của mình, chỉ có thể vô thức nhắm mắt rồi dùng tay che lại.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, tôi cảm thấy một hơi thở thoải mái như một dòng suối trong trẻo tràn vào cơ thể.

Cơ thể tôi giống như một con cá sắp ra khỏi nước, rồi bất ngờ được thả trở lại nước.

Càng làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, vô số luồng khí đen từ đáy hố đang điên cuồng lao vào cơ thể mình.

Đang không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Chính là quá kinh ngạc.

Tôi thấy mình đang dần đi lên khỏi hố.

Bốn phía tà khí liên tục tràn vào cơ thể.

Những hình nhân giấy xung quanh dàn tế đều rơi xuống đất bất động, không chút động tĩnh.

Medusa giả đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra.

Cô ta gay gắt hét lên: "Ngươi là ai! Tại sao lại có thể hấp thu hết năng lượng Quỷ Vực của ta!"

Tôi hơi choáng váng.

Nhưng tôi biết, nếu hấp thu quá nhiều tà khí cùng oán khí, tôi nhất định sẽ chết.

Đó chỉ là sự nghi ngờ của tôi.

Lúc này tôi không những không cảm thấy đau đớn mà còn cảm thấy thoải mái đến mức lỗ chân lông khắp cơ thể giãn nở ra.

22

Medusa giả nhìn tôi không trả lời.

Cô ta rõ ràng là còn tức giận hơn khi thấy cơ thể tôi vẫn không ngừng hấp thụ năng lượng.

Khuôn mặt thoáng lộ nét mặt vội vàng. Cô ta lao vọt đến trước mặt, rồi gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Giật mình, chưa kịp nhắm mắt.

Quá bất đắc dĩ, tôi lại hơi thất thần, cùng tuyệt vọng

Sắp biến thành đá, vậy tôi sắp phải chết rồi sao!

Nhưng Medusa giả nhìn tôi, có phần không thể chấp nhận được, cô ta hét lên: "Ngươi vì cái gì lại không có việc gì?"

Những chiếc đầu đứa trẻ gắn trên đầu cô ta cũng nhìn tôi một cách hung dữ.

Chỉ khi đó tôi mới nhận ra cơ thể mình không có dấu hiệu hóa đá.

Tôi so với cô ta còn kinh ngạc hơn, vẫn đang ngây ngốc.

Medusa giả thấy tôi ngây ngốc liền trở nên tức giận hơn.

Năm ngón tay mọc ra những móng vuốt sắc nhọn, bất ngờ bắt lấy ngực tôi.

Tôi căn bản không trốn được.

Trơ mắt nhìn tay cô ta hoàn toàn đi vào trong ngực, dường như nó đã bắt được trái tim tôi.

Tôi còn cho rằng cơn đau rất nhanh sẽ truyền đến, nhưng lại không cảm nhận được gì, ngược lại tôi lại thấy rất lạnh và dễ chịu.

Vẻ kiêu ngạo trên mặt Medusa giả đột nhiên chuyển sang hoảng sợ, "Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Đừng…, đừng…!"

Cô ta hét lên kinh hãi, cố gắng rút tay ra.

Nhưng nó lại không hề di chuyển chút nào.

Tôi có thể cảm nhận được năng lượng của cô ta đang bị tôi hấp thụ.

Tôi bàng hoàng, cơ thể mình là một cái hố không đáy sao?

Hấp thụ nhiều tà khí như vậy, thật sự sẽ không nổ tung mà chết chứ?

Dưới tiếng hét đầy sợ hãi của Medusa giả.

Một dáng người cao ráo, thẳng tắp trong bộ vest lặng lẽ đáp xuống trước mặt tôi.

Là La Diêm.

Anh nhìn tôi, rồi nhìn tình trạng hiện tại của Medusa.

Anh nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm, có cảm xúc lẫn lộn: “Là lỗi của anh, trúng kế điệu hổ ly sơn, mới đến trễ.”

23

Tôi tức giận đến khóe miệng giật giật.

Lớn tiếng mắng: "Anh than cái khỉ gì, mau tới giúp em a!"

Trong mắt La Diêm tràn đầy bất đắc dĩ, "Em xác định là cần anh giúp sao?"

Tôi hơi bị sốc nha.

Ý của La Diêm là sao, anh không muốn giúp tôi à?

"Không phải, anh chỉ là cảm thấy hiện tại trạng thái của em rất tốt, thật là cần anh giúp sao?"

Đang nói.

"Ah!"

Medusa giả hét lên đau đớn trước mặt tôi. Sau đó liền biến thành tro bụi.

Cùng lúc đó, tôi cảm thấy có một luồng sức mạnh vô cùng hùng vĩ tràn vào cơ thể mình.

Tôi kinh hoàng nhận ra cơ thể mình giống như biến thành đá.

Dần dần biến thành mai một, cứ như vậy hồn phi phách tán.

Tôi tức giận đến mức la mắng La Diêm.

"Anh nói dối, anh nói cái gì, khi đèn hộ mệnh tắt, liền ở đó đợi anh tới cứu, anh vậy mà lại trơ mắt nhìn em hồn phi phách tán?

Đồ khốn, thậm chí cơ hội trở thành ma cũng không có.
La Diêm, anh nhớ kỹ cho em, cho dù có hồn phi phách tán, em cũng kéo anh theo làm đệm lưng! "

Tôi tức giận lao tới chỗ La Diêm, gắt gao bóp cổ anh.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tôi phát hiện tay mình vẫn còn nguyên vẹn, lại còn đang mặc áo dài tay màu đỏ tươi.

Nhanh chóng nhìn xuống cơ thể mình.

Không biết từ lúc nào, tôi đã mặc một chiếc áo choàng màu đỏ phức tạp.

Mái tóc dài ngang lưng tung bay trong gió.

Tôi hoàn toàn chết lặng.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy!

Đột nhiên, âm thanh kèn xô na lớn xuyên qua bầu trời vang lên trong không trung.

Tôi nhìn thấy một nhóm hình nhân giấy mặc áo choàng đỏ, thổi kền xô na, đi xe ngựa về phía tôi.

Vừa đến gần, tất cả đều quỳ xuống, đồng thanh kêu lên một cách kính trọng: “Cung nghênh chủ nhân hồi cung”.

Mà trong đầu tôi, một lượng lớn ký ức tràn vào.

24

Hóa ra tôi vốn là chủ nhân của Vực Thẳm.

Vào nhầm luân hội, đi đến nhân gian.

Nhưng vì tôi được sinh ra từ Vực Thẳm đen tối, đầy oán khí nhất. Vậy nên sự tồn tại của tôi tượng trưng cho bóng tối vô tận.

Sau khi đầu thai, cơ thể con người quá yếu ớt.

Một khi hấp thụ quá nhiều oán khí, quỷ khí và tà khí trên thế giới, năng lượng trong cơ thể tôi sẽ bắt đầu thức tỉnh, rồi làm nổ tung cơ thể con người.

Khi tôi sinh ra, La Diêm đã gieo vào cơ thể tôi một pháp khí để tạm thời trấn áp khí tức tà ác và oán khí của tôi.

Khi trưởng thành, La Diêm nói chiếc đèn hộ mệnh có thể bảo vệ sự sống cho tôi thực chất là một pháp khí để trấn áp sức mạnh của tôi.

Thật tiếc là lần này, vì lá bùa hộ mệnh kia mà tôi đã lạc vào Quỷ Vực của Medusa giả.

Vào thời điểm quan trọng, sức mạnh trong cơ thể được đánh thức, hấp thụ toàn bộ Medusa giả và năng lượng ma quái của cô ta.

Đương nhiên, cơ thể tôi không thể chịu đựng được, nên trở lại hình dáng ban đầu.

"Vương đại nhân, em mắng đủ chưa, có thể bỏ tay ra khỏi cổ anh được không?" Giọng nói yếu ớt của La Diêm vang lên.

Tôi mới nhận ra tay mình vẫn đang bóp cổ anh.

Tôi cười một cách gượng gạo, lập tức buông tay ra.

Còn vỗ nhẹ lên vai anh nói: "Hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."

25

La Diêm dường như rất bất lực với tôi.

Anh chỉ bình tĩnh nói: “Đi thôi, đã đến lúc phải về lại địa phủ rồi. Em không nên ở đây quá lâu, ở đây lâu quá sẽ ảnh hưởng đến nhân gian đấy.”

Vừa nghe phải trở về, tôi lại có chút không nỡ. Nghĩ đến mình mới chỉ sống được có mười tám năm ngắn ngủi.

Có chút bất mãn liếc nhìn La Diêm.

Lúc này mới đi đến cùng anh đạp vỡ hư không để về lại địa phủ.

Nghĩ đến, tôi vẫn không nhịn được chế nhạo anh: “Đường đường là Diêm Vương, lại bị Medusa giả điệu hổ ly sơn, mặt đau không?”

Trên mặt La Diêm không có một tia tức giận, ngược lại bình tĩnh nói: “Nếu em giận anh, anh cũng sẽ giận em. Em cứ quan tâm đến mặt anh nhiều như vậy, anh sẽ hiểu lầm là em chỉ để tâm mặt anh thôi đấy. Dù sao, còn có người bảo anh phải đợi 5 năm nữa mà..."

Tôi bị nghẹn trước lời nói của La Diêm.

Nghĩ đến trước kia, ngu ngốc đến mức đã tùy tiện tìm người kết minh hôn.

Ngay cả khi tôi khôi phục lại thân phận, minh hôn vẫn còn hiệu lực.

Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, lập tức phản bác: “Ồ, đáng tiếc kết minh hôn này không tính. ai là người khoác lác nói, bảo sẽ bảo đảm em sống lâu đến trăm tuổi, kết quả một giây vả mặt?"

La Diêm vẫn như cũ không tức giận, nhàn nhã nói: "Nếu như em còn muốn trở về nhân gian, anh có biện pháp, nhưng minh hôn nhất định phải tiếp tục."

Tôi trầm mặc hồi lâu, không có trả lời.

26

Khi một lần nữa quay lại trường học, Hạ Hạ kéo tôi nhìn trái nhìn phải nói:

"Oánh Oánh, tuần này cậu đi đâu vậy? Cậu có biết tớ lo lắng cho cậu đến thế nào không!

“Tớ nghe nói thứ sáu tuần trước, sau giờ học, Lý Uyển Đình dẫn theo mấy người đến chặn cậu, lúc phát hiện trong ngõ, bọn họ đều hơi thở thoi thóp, vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, hai người trong số họ thậm chí còn phát điên, không ngừng nói có quỷ. "

Còn cậu, không sao chứ? "

Tôi cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.

Đột nhiên, cảm thấy việc giao dịch với La Diêm ở lại thế giới là một lựa chọn đúng đắn.

Tôi cười lắc đầu: “Không có việc gì, lúc đó tớ có việc vào thành phố một lát, họ cũng không có cản trở tớ.”

Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm, thầm nói với tôi: “Cậu Có biết có một chuyện rất kỳ lạ không? Tối thứ Sáu tuần trước, bùa Phật của mọi người không hiểu sao lại bị nứt. Không ít người ngã bệnh, cũng không ít người gặp xui xẻo mấy ngày liền, nhưng không có ai chết nữa. Có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc rồi phải không?"

Tôi gật đầu, toàn bộ tà khí trong bùa đều bị tôi hấp thụ hết rồi nên không sao cả.

Hạ Hạ lập tức vui vẻ: “Thật tốt quá, sau này tớ sẽ không bao giờ đụng đến mấy loại chuyện đó nữa. Đúng rồi, sắp đến kỳ thi đại học rồi, chúng ta cùng nhau ôn tập càng sớm càng tốt, rồi cùng vào một trường đại học nhé! Dù sao thì cao trung quá cực khổ rồi, cuộc sống đại học sẽ thú vị hơn nhiều.”

Tiếng chuông vào lớp vang lên.

Giây tiếp theo, trong lớp náo động, mọi người kinh ngạc nhìn về phía cửa.

Đến cửa, La Diêm, người mặc bộ vest thời trang cao cấp , đeo kính gọng vàng, chậm rãi bước lên bục giảng với hai cuốn sách.

Anh liếc nhìn quanh lớp.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống, khóe miệng nở nụ cười, nói với mọi người: "Chào mọi người, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là giáo viên dạy toán thay thế của các bạn."

Khóe miệng tôi không tự chủ được mà cong lên.

Tôi nghĩ cuộc sống cao trung cũng rất thú vị đó.

--Hoàn--
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.