Có lẽ là vì hoảng sợ, vị cô nương kia ôm chặt lấy Tang Ca không bỏ, cho dù đã được đưa vào bờ nhưng gương mặt vẫn hiện lên vẻ sợ hãi, thất thần nhìn Tang Ca một lúc lâu.
Thị nữ bên cạnh nàng ấy vội vàng chạy tới đỡ, sau đó cầm áo choàng lông ngỗng đang cầm trên tay bọc lấy người tiểu thư nhà mình, đoạn rối rít cảm ơn Tang Ca:
"Cảm ơn công tử, cũng may có vị công tử này ra tay tương cứu, nếu không tiểu thư nhà ta có lẽ sẽ không sống nổi...
"Công tử?" Tang Ca ngẩn ra, nàng lẩm bẩm hai chữ này, bỗng cảm thấy khó hiểu, nàng đâu có mặc nam trang, tại sao tiểu nha đầu đó lại gọi nàng là công tử?
Xong nghỉ vấn này không ngăn cản được việc Tang Ca hứng thú bừng bừng hỏi: "Ban nãy ta đứng bên kia cầu, rõ ràng nhìn thấy một vị công tử khác lao xuống cứu tiểu thư nhà cô, tại sao vị tiểu thư đây lại không cho người đó cứu?"
Vừa nói nàng vừa liếc mắt nhìn vị công tử nọ đang leo lên bờ, dường như người nọ cũng cảm nhận được ánh mắt của Tang Ca, hắn ngẩng đầu lên dùng ánh mắt lạnh lão đầy sát khí nhìn nàng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay Tang Ca vẫn đang đặt ở eo vị tiểu thư kia, gương mặt hắn lại càng khó coi hơn.
Thị nữ đỡ lấy tiểu thư của mình, mồm miệng nhanh nhảu đáp lời: "Công tử có điều không biết, người ban nấy là Thuấn Khâm, là đại công tử của thành chủ nơi này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395489/chuong-44.html