Phượng cửu u nào còn dáng vẻ khó chịu khi đối diện với Tang Ca, thay vào đó là vẻ bồn chồn đứng ngồi không yên.
Y ngập ngừng hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”
Chỉ thấy nữ nhân kia dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Phượng cửu u, sao ngươi không giúp nàng?”
Cửu u xoắn xuýt không thôi: “Ta cảm thây… Dù sao Tang Ca cũng đã có cuộc sống mới, hay là đế nàng ấy tự mình chọn, được không?”
Theo suy nghĩ của y thì việc này rất đơn giản, ngay cả chính chủ còn không thèm để ý, vậy thì bọn họ là người ngoài chen miệng vào làm gì?
Mỹ nữ đối diện y cười lạnh một tiếng: “Phượng Cửu u, đừng quên ta và ngươi là từ đâu mà sinh. Đời này kiếp này, cho dù có chết cũng phải trả thù cho Phượng tộc.”
Nàng ta hơi ngừng một chút, sau đó lại nói tiếp: “… Hơn nữa, không nói tới ta, ngươi là Vương của Phượng tộc, năm đó chính mắt nhìn thấy thảm kịch của Phượng tộc xảy ra, sao lại có thể dề dàng buông bỏ như vậy?”
Nói tới mấy chữ cuối cùng, âm điệu của nàng ta hơi nâng lên, bày ra bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Lần này cửu u trầm mặc thật lâu, sau đó mới
bình thản nói: “Mọi chuyện đều không thoát khỏi sự thao túng của thời gian, thời gian trôi qua lâu tới mức ta đã quên mất bản thân vì sao lại phải cố gắng như vậy rồi.
Y nhìn vào mắt nữ nhân đối diện, tha thiết nói: “Ta không muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395487/chuong-42.html