Tang Ca trâm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó đưa tay lên che miệng của Hồng Liên, “Chuyện này chỉ có mình muội biết, tỷ biết, trời biết, đất biết, tuyệt đối không còn người thứ ba, được không?”
Hồng Liên còn nhỏ tuổi, cũng không biết được tầm quan trọng của việc này, chỉ cho là Tang Ca sợ xấu hổ, cho nên gật gật đầu, tỏ ý đã biết.
Tang Ca thầm than một tiếng, hoá ra chuyện tối hôm đó không phải là giấc mơ, mà nàng thật sự đã từng ra ngoài, lại còn gặp một vị nam tử áo trắng.
Ồ, sao nàng lại không nhớ chút gì nhỉ? Tại sao lại như vậy nhỉ?
Nhưng cũng không phải để Tang Ca chờ lâu, câu trả lời của nàng rất nhanh đã xuất hiện. VỊ công tử áo trắng kia xuất hiện cùng với vị Phong thần chủ trong truyền thuyết. Còn có cả một quả trứng nhỏ nhỏ tròn tròn nữa.
Quả trứng lấp lánh ngũ sắc, rất đẹp, khiến người ta không dời mắt khỏi nó được. Tất nhiên, Tang Ca cũng không ngoại lệ, nhưng mà nàng nhìn chằm chằm vào quả trứng đó, trong đầu chẳng hề cảm thấy đẹp chút nào, ngược lại cảm thấy quái dị, không biết nướng lên ăn thì có vị gì?
“Biểu tỷ, phụ thân muội gọi tỷ nãy giờ kìa!” Hồng Liên đứng bên cạnh, giật giật gấu váy của Tang Ca, lén lút mở miệng nhắc nhở.
Tang Ca sực tỉnh, vội vàng ngấng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Ma quân đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mọi người cũng đổ dồn vào trên người mình.
Tang Ca chậm rãi bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395476/chuong-31.html