“Quỷ…. Quỷ khí?” Tôi lắp bắp mở miệng.
Đừng đùa, một người còn sống sờ sờ ra như tôi sao mà có thể có quỷ khí được?
“Khoan đã, có phải khi nãy tôi vừa đi vào mộ địa, cho nên dính phải quỷ khí trong đó không?” Tôi đột nhiên nhớ ra, tồi đã từng đi qua mộ địa, trong mộ địa có quỷ khí, tôi dính phải cũng là điều bình thường.
“Không phải, trong mộ địa là âm khí, âm khí và quỷ khí hoàn toàn khác nhau. Nơi có quỷ khí chắc chắn sẽ có âm khí, nhưng nơi có âm khí thì chưa chắc đã có quỷ khí.” Vân Tâm lạnh lùng phản bác.
Rõ ràng, quỷ khí này là phát ra từ trên người của Hoài Thục, không phải là do bị dính vào.
Tôi nghĩ mãi mà vần không hiểu, rốt cuộc là tại sao trên người tôi lại có quỷ khí, ngoại trừ những việc kỳ lạ gần đây tôi trải qua, trước đó mấy chục năm tôi vẫn còn sống rất yên bình, chưa hề đụng chạm tới mấy thứ như âm dương này.
“Sợi dây đỏ trên tay mợ ở đau ra vậy?” Đúng lúc này, Vân Tâm lại lên tiếng, giọng điệu gấp gáp, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn chằm chằm vào sợi dây màu đỏ trên tay tôi.
Hóa ra trong lúc lơ đễnh, tôi vồ tình vén tay áo lên, lộ ra sợi dây đỏ chói mắt.
Tôi nhìn sợi dây, cảm thấy vô cùng quen mắt
Khoan đã, đây không phải là sợi dây tôi nhìn thấy lúc
ngồi trên kiệu hoa hay sao?
Sao bây giờ nó lại xuất hiện trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395461/chuong-16.html