Thằng Ất khó hiểu nhưng vẫn nghe lời bà, vừa định quay đi thì lại nghe tiếng bà Tâm kêu lại.
“Khoan từ từ, mày đi tìm cho bà một con gà trống tới đây, vào linh đường cầm thêm di ảnh của cậu hai nữa.”
“Cầm di ảnh của cậu hai để làm gì thế ạ?” Không phải chỉ là đi đón tân nương thôi sao?
“Mày hỏi nhiều thế làm gì, bà bảo gì thì cứ làm theo đi.” Bà Vân Tâm có chút không vui, nhăn mày nói.
Thấy thế, thằng Ất không dám hỏi lại nữa, nhanh chóng quay người đi làm theo những gì bà Tâm phân phó.
Chưa đầy hai mươi phút sau, thằng Ất đã quay trở lại, tay trái nó xách con gà trống, còn tay phải thì ôm lấy di ảnh của cậu Nghị Minh.
Phía sau nó là bốn tên thanh niên cao to vạm vỡ, đang khiêng một chiếc kiệu hoa. Nó đứng từ ngoài cửa gọi vọng vào, “Phu nhân, con da chuẩn bị xong rồi.
Cũng vừa lúc bà Vân Tâm bước ra ngoài, nhìn thấy di ảnh cùng con gà trống trên tay của thằng Ất, bà gật đầu, mở miệng nói, “Đi thôi.”
“ơ, bà không ở nhà ạ?” Nhìn thấy điệu bộ như cũng muốn đi cùng của bà Vân Tâm, thằng Ất thắc mắc.
“Để mày đi một mình bà không yên tâm, đích thân bà đi mới được.” Bà Vân Tâm vừa đi về phía trước vừa nói.
Bà Tâm đi rất nhanh, mới nhoáng cái mà thằng Ất đã không thấy bóng dáng đâu cả rồi, nó vội vàng ôm di ảnh và xách con gà chạy theo, chiếc kiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-voi-quy/3395448/chuong-3.html