Đúng như dự đoán, ngày thứ hai, Lục Huyền phái người đến đón Tống Tiểu Chu đến Lục phủ.
Tống Tiểu Chu có chút hoảng loạn, nói phải thay quần áo, vào phòng, liền nhìn chằm chằm Lục Hành.
Lục Hành khẽ cười, nói: “Sợ sệt?”
Tống Tiểu Chu thành thật gật gật đầu, ngồi xổm xuống, theo bản năng mà nắm chặt móc răng thú treo trên cổ, buồn buồn nói: “Cũng chính là có chút sợ, một chút xíu, không phải rất sợ.”
Lục Hành đi tới bên cạnh hắn, xoa xoa Tống Tiểu Chu tóc, âm thanh trầm ổn bình tĩnh, nói: “Không cần phải sợ.”
Tống Tiểu Chu ôm chặt lấy eo Lục Hành, ngưỡng mặt lên, như chó con cần người thương yêu.
Lục Hành rũ mắt xuống nhìn cậu, dứt khoát ngồi xổm xuống, nói: “Lục Huyền gần đây cẩn thận, đang không biết rõ sự tình ngọn nguồn trước kia, hắn sẽ không động ngươi.”
Những này qua Lục Hành đối với cậu cầu sao được vậy, sủng vô cùng, lá gan Tống Tiểu Chu mập không ít, lấy cái trán nhẹ nhàng đụng vào Lục Hành, nhỏ giọng nói, “Ta không sợ hắn —— “
“Chính là sợ không về được, không thể gặp ngươi…”
Lục Hành run lên, cơ hồ liền muốn nói, không đi, hay là cùng Tống Tiểu Chu đi, tay chân lại nổi lên sự đau khổ như thiêu đốt, như xích sắt vô hình, giam lấy hắn, không được tự do.
Lục Hành nói: “Lục phủ có một quản sự, tên Lục Ứng, ” Hắn lấy ra một khối ngọc bội, Dương Chi Ngọc vô cùng tốt, chế tác tinh tế, treo trên bông tua đỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-hoa-quyen/3391881/chuong-13.html