Dịch + edit: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan
Xa Dục một mình leo lên trên núi trước, anh ta quay lại nhìn thấy tôi vẫn còn chưa thèm đi theo liền hỏi tôi có phải vẫn còn vương vấn tình cảm với cô Ba không.
Nghĩ đến diện mạo của cô Ba, tôi lập tức rùng mình sợ muốn chết ngay tại chỗ, tôi lập tức lắc đầu quầy quậy.
Anh ta nói nếu đã không phải còn vương vấn cô Ba thì tôi còn đứng ngây ra đó làm gì, muốn cô Ba đến đưa tôi đi chắc?.... Nhìn vào một khoảng rộng trên núi toàn là mộ là mộ, tôi bây giờ chỉ biết cắn răng mà leo theo anh ta đi lên chứ không thể làm gì khác nữa.
Đi bộ men theo con đường nhỏ lên núi, gió trên đây thổi rất mạnh những cây to rậm rạp ở hai bên đường đều bị gió thổi kêu xào xạc.... Ánh trăng mờ ảo chiếu lên trên ngọn núi lập loè hiện ra những ngôi mộ trải dài đến tận bên sườn núi.
So với sự lo lắng của tôi lúc này thì Xa Dục có vẻ như thoải mái hơn .... Tôi cảm thấy anh ta như thể đang đi dạo trong công viên vậy. Thỉnh thoảng Xa Dục lại nhìn ngó xung quanh, rồi tự hỏi bản thân mình đếm qua được bao nhiêu nấm mồ trên ngọn núi này. Trong làng của chúng tôi cũng đâu có bao nhiêu người, trên ngọn núi này thế quái nào lại có thể chôn nhiều như vậy?
Thấy Xa Dục quay lại nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2428015/chuong-9.html