Dịch + Edit: Punnxinhhtraii
Beta: MeiiGwatan
Nhưng mà hiện tại tôi có không muốn đi cũng không được, lại nói vẻ mặt của Tề Linh lúc nãy, tôi cũng ít nhiều hiểu được tầm nghiêm trọng của chuyện này.
Sau khi liên tục run rẩy quay lại xác nhận để chắc chắn rằng Vương Thuấn sẽ không tấn công tôi, tôi mới có đủ can đảm để chạy... Còn anh ta, đến một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho tôi.
Mặc dù tôi không biết lý do vì sao Vương Thuấn lại xuất hiện đột ngột như vậy, nhưng tôi biết chắc chắn rằng tối nay, ngày lúc này ở khắp mọi nơi, mọi ngõ ngách trong làng đều bị bao trùm một sự bí ẩn khó có thể miêu tả thành lời.
Tôi cứ phải lẩm nhẩm niệm A Di Đà Phật cả chục lần, chân tôi cũng không ngừng tăng tốc bước đi thật nhanh.
Thỉnh thoảng, âm thanh Vương Thuấn quất roi vào thân cây lại truyền đến tai tôi.
Chát ~! Chát ~! Chát ~!
Âm thanh đó dường như đang nhắc nhở tôi rằng suốt vừa nãy, anh ta đều ở phía sau lưng tôi... Sau khi đi bộ khoảng vài phút, tôi thấy có một tia lửa ánh lên ở phía xa bên đường.
Nhìn từ xa, tôi thấy có một người xuất hiện dưới ánh lửa, ngồi xổm xuống đường và có vẻ như đang đốt mấy thứ gì đó.
Tôi rón rén đến gần, cảm thấy người đàn ông đang đốt tiền giấy kia quả là một người dũng cảm. Nhưng mà người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2428009/chuong-12.html