Dịch: MeiiGwatan
Beta: Punnxinhhtraii
Lưu Bội lại bắt đầu khóc nấc lên. Tôi cũng không biết phải nói gì vào lúc này, chỉ biết lặng lẽ ngồi nhìn.
Có thể thấy được rằng cô gái này hẳn đã phải chịu ấm ức đến cực độ. Nếu không cô cũng sẽ khóc lóc thảm thiết như vậy. Phải mất một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.
Tôi nói với cô ấy: "Cô từ bệnh viện theo tôi về đây phải không?"
Lưu Bội gật đầu với tôi và nói: "Tôi thấy anh nói anh có thể thấy mẹ của Đình Đình. Tôi nghĩ... Anh cũng sẽ... sẽ giúp được tôi."
Nghe vậy, có vẻ như cô ấy thực sự biết Hồ Đình Đình.
"Cô có quen Hồ Đình Đình không?" Tôi hỏi Lưu Bội.
Lưu Bội gật đầu với tôi. Khi nhắc đến Hồ Đình Đình, dường như cô càng trở nên buồn bã. Cô ấy ôm mặt và nói với tôi: "Tất cả là tại tôi. Là tôi hại cô ấy thảm như thế. Nếu không phải do tôi, cô ấy sẽ không đến bước đường này.
Nói đoạn, cô ấy lại bắt đầu khóc ầm lên, tôi bối rối chỉ muốn hỏi Lưu Bội chuyện gì đã xảy ra.
Lưu Bội thống khổ khóc lóc, rồi đội nhiên ôm lấy đầu gào thét: "Aaaa?? Bọn họ lại đến rồi. Anh gì ơi, xin hãy giúp tôi. Làm cho tôi hồn phi phách tán đi."
Cô ấy lăn lộn trên mặt đất không ngừng gào khóc, nhất thời tôi cũng không biết phải làm sao. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2427622/chuong-79.html