Dịch + Beta: Punnxinhhtraii + MeiiGwatan
Nghe đội trưởng Phương nói vậy, Xa Dục mặt tái mét trả lời: "Anh sẽ không nghi ngờ chúng tôi chứ hả?"
Đội trưởng Phương nhìn chúng tôi, bình tĩnh nói: "Xa tiên sinh, Chung tiên sinh. Chúng tôi chỉ làm việc theo trình tự điều tra, vẫn là cần hai anh đi cùng chúng tôi một chuyến."
"Anh không cần phải gọi điện thông báo cho cục trưởng Lưu một câu à?" Tôi nói.
Anh ta trả lời: "Không cần thiết. Cho dù chúng tôi biết hai vị không làm gì, nhưng thủ tục thì vẫn phải làm. Chỉ cần hai anh có thể chứng minh được khi đó mình không ở hiện trường, liền có thể rửa sạch mọi hiềm nghi rồi. Còn nếu như không đưa hai vị về để điều tra, sau này sợ rằng sẽ càng phiền phức! Thực ra chuyện vu oan giá họa này ai nhìn cũng sẽ hiểu được thôi."
Cậu Phương này cũng thật biết cách nói chuyện! Vừa tỏ rõ lập trường của mình, vừa lại có thể nói đỡ cho chúng tôi. Chúng tôi không thể không nghe theo anh ta quay về đồn một chuyến.
Có lẽ cũng không còn cách nào tốt hơn nữa. Cả đội cảnh sát điều tra hiện trường xong liền đưa tôi và Xa Dục lên xe cảnh sát.
Ngay khi chúng tôi được đội trưởng Phương đưa ra ngoài. Tôi chợt thấy có một vài cô gái đi xuống cầu thang! Người đi đầu là Sở Ngư. Lúc này, cô ta đang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2427608/chuong-87.html