Tôi định nói gì đó nhưng lúc này hình ảnh trước mắt đều đã mờ mờ ảo ảo,cả người trở nên trên nặng dưới nhẹ
Khuôn mặt cười mỉa mai của bà ta dường như đang thấp thoáng trước mặt tôi,miệng bà ta thỉnh thoảng lại nói cái gì đó,nhưng mà tôi hoàn toàn nghe không rõ
Tôi chỉ thấy miệng khát lưỡi khô,lập tức cả người giống như bị lửa đốt chá
" mau...gọi...gọi Xa Dục quay về" câu nói cuối cùng trước khi tôi hôn mê,nói với Trương Siêu,sau khi nói xong,tôi đã ngất đi
Cũng không biết Trương Siêu đã nghe rõ câu nói đó của tôi chưa
Không biết hôn mê đi bao lâu,bên tai truyền đến âm thanh " Chung Xuyên,Chung Xuyên"
Sau khi nghe thấy âm thanh này,tôi từ từ mở mắt ra,chỉ thấy chính là Tề Linh lâu ngày không gặp đã xuất hiện bên cạnh tôi
" Tề Linh,sao cô lại đến đây?" tôi có chút không tin hỏi Tề Linh
Sau khi Tề Linh nghe tôi nói,trả lời " thiếp nghe chàng bị thương,bị thương rất nặng,thiếp liền đến thăm chàng"
" Cô thật sự chưa chết sao?" tôi bất chợt hỏi
Sau khi Tề Linh nghe tôi nói,khuôn mặt cười rạng rỡ nói với tôi " nếu như thiếp chết rồi,bây giờ người đang đứng trước mặt chàng lẽ nào là ma?"
Nói xong Tề Linh nói với tôi " Chung Xuyên,chàng hôn mê lâu như vậy,chắc là đói rồi,ăn quả táo đi"
Nói xong Tề Linh đưa cho tôi một quả táo không biết đã gọt xong từ lúc nào,tôi dơ tay ra đón lấy,nhưng mà phát hiện tay của mình không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2427597/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.