Chú Long vội vàng khuơ tay " được,được,là chúng tôi lo chuyện bao đồng,được chưa?"
Cảnh sát nói với người phụ nữ đó ,nếu như chúng tôi còn quấy rối bà ta,thì cứ đi tìm cảnh sát,người phụ nữ kia ngồi về chỗ ,sau đó nhắm mắt lại không quan tâm đến chúng tôi nữa
Chúng tôi hết cách chỉ có thể nhìn nhau một cái,trên đường cũng không nói chuyện nữa,cho đến ngày thứ hai,chúng tôi xuống tàu ở Kiềm Bắc,rồi lại chuyển thêm hai lần xe buýt,chúng tôi hỏi chú Long rốt cuộc muốn đi đâu?
Nhưng mà chú Long vẫn không hé răng nửa lời,chiếc xe buýt rách nát,tiếng động cơ ầm ầm,ồn đến ong ong cả đầu,chúng tôi ngồi chiếc xe buýt đời cuối năm 80, nhìn ra có đường núi non trùng điệp.
" tiếp tục ngồi thế này,người tôi cũng sắp phế rồi" tôi nói với Xa Dục
Xa Dục lúc này cũng khuôn mặt mệt mỏi,nói với tôi " đúng vậy,cậu nói xem chú Long sẽ không lừa chúng ta chứ,người ta trả 100 vạn,sao lại đưa chiếc xe này đến đón chúng ta chứ,chúng ta còn phải mang nhiều hành lí như thế,mệt sắp chết rồi"
" Cứ cảm thấy chú Long nhận vụ này không đáng tin" tôi nói với Xa Dục
Xa Dục nhìn tôi một cái cũng đành lắc đầu nói " ai nói không phải đâu"
Đúng lúc này,chú Long ngồi ở ghế trước,quay người lại nói với chúng tôi " hai tiểu tử các cậu,nói liên tha liên thiên cái gì đấy,đến lúc chia tiền thì hớn hở "
" không phải,chú Long,chú bây giờ có thể nói rồi chứ,rốt cuộc là việc gì"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2427582/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.