Trời ơi xin lỗi mụi ngừi,rõ là hôm qua dịch xong chap này mới ngủ mà sáng nay dậy k béng mất,cũng sắp vào lớp nên bảo thôi trưa dịch,giờ mới nhớ là dịch rồi nên giờ mới up huhu ?
Người tuy là đã hôn mê,nhưng mà vẫn còn một chút ý thức,tôi chỉ cảm giác giống như nằm mơ một giấc mơ rất dài ,rất dài,nhưng mà cụ thể mơ thấy cái gì,tôi hoàn toàn không nhớ,chỉ cảm giác giống như cả người bị rơi vào một chậu nước đá,từng luồng khí lạnh không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể
Không biết qua bao lâu,tôi chỉ cảm thấy có mấy đôi mắt đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào tôi,tôi định mở mắt ra,nhưng có thể là vì hôn mê quá lâu,toàn thân vô cùng yếu ớt,dường như không có sức lực,ngay cả động tác mở mắt cũng không làm nổi
" thần núi đại nhân,đã lâu như vậy rồi,sao hắn vẫn chưa tỉnh,sẽ không...sẽ không có vấn đề gì chứ?" tuy không mở mắt ra,nhưng mà nghe thấy âm thanh,liền biết ngay người này là Xa Dục
Có điều hoàn toàn không nghe thấy có ai bên cạnh trả lời Xa Dục,mà chỉ có một đôi tay lạnh lẽo,gầy guộc sờ mó trên người tôi một lúc,sau đó nói với Xa Dục. " Qua một lúc nữa là ổn"
Âm thanh này tôi không thấy xa lạ,dường như là " thần núi" mặc đồ đỏ mọc đuôi tối hôm qua
Một lúc sau cơ thể tôi hồi phục một chút sức lực,đúng lúc này,tôi từ từ mở mắt ra
Khung cảnh trước mắt cũng từ từ hiện rõ,vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2427558/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.