Tôi có chút bất ngờ,người mặc đồ trắng này giống như là quen biết tôi vậy,vừa nãy còn đặc biệt nói,tôi không hổ là người của Chung gia,trước đây Tề Viêm Sinh cũng đã từng nói,Chung gia thì sao chứ?
Cho dù là cha tôi,hay ông nội thì đều không giống là người của những gia tộc lớn đó,trong lòng tôi không khỏi hoài nghi,bọn họ có phải cùng nhận nhầm người rồi không?
Hơn nữa nữ nhân này xin tôi cứu cô ta,đây càng là chuyện không thể nào
Bởi vì ngay cả đồ đệ của cô ta,hai con chuột đưa chúng tôi lên núi,chúng tôi cũng không phải là đối thủ của chúng,tôi có cách gì để cứu cô ta chứ
Nghĩ đến đây,tôi liền nói " cứu cô? Cô không phải thần núi sao? Tôi có bản lĩnh gì mà cứu cô chứ?"
Tôi vừa nói xong,cô ta lúc này từ từ quay người lại,ánh mắt của tôi bất chợt nhìn lên khuôn mặt của cô ta,nhưng mà,tôi rõ ràng là nhìn rất rõ khuôn mặt kia,nhưng lại không hề ghi nhớ được nét mặt của cô ta
" đây là bên trong ảo cảnh,cậu nhìn không được khuôn mặt của tôi đâu" cô ta giống như đi guốc trong bụng tôi,lập tức đọc được cách nghĩ trong lòng tôi
Sau đó nói " tôi không phải là thần núi gì cả,thần núi cũng chỉ là cách xưng hô của bọn họ,hơn nữa thần núi mà họ nói e rằng là Tiểu Mộc và Tiểu Lâm,không phải là tôi"
Sau khi nghe cô ta nói,tôi hơi thẫn thờ,sau đó nói " Tiểu Mộc và Tiểu Lâm là ai? Nếu cô không phải là thần núi,Khưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2427554/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.