Xa Dục nhìn chiếc xe buýt , cũng không nói gì nhiều chỉ gật đầu, ôm chúng tôi một lát
Chúng tôi đi lên xe không ngoảnh đầu lại, tâm trạng của tôi lúc này vô cùng phức tạp,ở bên Xa Dục thời gian lâu như vậy, tôi sớm đã coi cậu ta như người thân
Những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây, làm cho tôi có chút thờ thẫn, giống như bản thân đang nằm mơ , còn chưa tỉnh lại.
Tôi nhìn thời gian, đã 11 giờ đêm, nhưng mà chiếc xe này đã đã ngồi kín người, hoàng tử thấy tôi có chút nghi hoặc thì nói " chúng ta đi đến Đông Phụ trước, sau khi đến đó rồi còn phải đi tìm một người, nếu không có người này, e rằng chúng ta đi Miêu Cương một bước cũng khó đi"
" Đông Phụ? " hoàng tử nói nói đến chỗ này tôi thấy có chút ngơ ngác, Hình như trước giờ tôi chưa từng nghe qua địa danh này
Có điều bây giờ nếu đã đi theo hoàng tử, thì tôi chỉ cần ôm tâm thái đi theo là được rồi
Cho dù đã chuẩn bị tốt tư tưởng, nhưng mà cứ đi theo hoàng tử mãi, trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng, chẳng phải Hoàng tử đã nói ,vẫn luôn ở Tần An sao, cậu ta sao lại biết đến đến thành phố lạ lẫm Đông Phụ này, dường như còn quen một người ở đó nữa.
Tôi nói ra nghi hoặc trong lòng, hoàng tử nghe tôi hỏi thì nở một nụ cười , cậu ta cũng nhận ra được sự hoài nghi trong lời nói của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2427453/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.