Mạnh dạn đoán giờ này chả còn bác nào thức :))
--------------------
Thật ra tôi cầm chậu để nôn, nhưng mà không có gì để nôn cả.
Chắc cũng sau hơn nửa tiếng, cảm giác chóng mặt đỡ rất nhiều, nhưng mà cả người thì mềm nhũn
Bất chợt nhìn đồng hồ, lúc này đã là buổi chiều của ngày thứ hai rồi, hoàng tử lúc này đã không ở trong phòng nữa
Còn cô bé thì ngoan ngoãn rót cho tôi một cốc nước, bưng đến trước mặt tôi
Tôi nhận lấy uống một ngụm, sau đó nói với Hàn "cảm ơn em, sao em biết là anh đang nôn?"
Đôi mắt như quả nho loé sáng sau đó dùng động tác tay nói chuyện với tôi
Có điều những động tác đó tôi đều không hiểu, thấy khuôn mặt ngơ ngác của tôi Hàn cũng hết cách
Kẹo tôi từ trên giường xuống Sau đó đi đến chiếc bàn bên cạnh, trên bàn lúc này còn có một phần cơm hộp, sau đó lại múa máy tay, lần này tôi đại khái cũng có thể hiểu, nếu như tôi đoán không nhầm, nha đầu này là muốn tôi ăn chút gì đó.
Lúc này Tôi thực sự rất đói, nhưng mà tu luyện liệt quỷ quyết cũng quả thật lãng phí rất nhiều thời gian.
Khí Âm Dương mới có vòng quanh khí môn, lượn mấy vòng mà đã hơn 10 tiếng trôi qua, nếu thật sự mở được khí môn thì phải tốn bao nhiêu thời gian chứ?
Có điều, bây giờ tôi cũng rất rảnh, thôi thì tu luyện thời gian này vậy, tuy vừa nãy chóng mặt có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-chinh-thu/2427441/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.