"Bác gái, bác tỉnh táo một chút. Chớ làm bừa!" Lương Ý sợ đến nhắm hai mắt lại, nghĩ thầm lần này chết chắc.
Hồi lâu, đau nhức trong dự tính cũng không đến như Lương Ý nghĩ, cho đếnlúc gương mặt cô bị người ta vỗ nhẹ, cô mới dám len lén mở một con mắtra, "Ah? Con không sao?" Cúi đầu ngắm nhìn tay mình, dưới cổ tay rõ ràng xuất hiện một cái chén nhỡ, dòng máu chảy ra từ giữa tay cô chảy hếtvào bên trong.
Mẹ Sở đặt chén nhỡ xuống, đưa dao nắm chặt ở trong tay cho quản gia đang đỡ Sở Du trên tay, cũng đẩy chén nhỡ tới trướcmặt ông ta. "Tiểu Ý, xong rồi." Bà móc ra một chút thuốc bột, thoa đềutrên miệng vết thương.
"A Quản, tốc độ nhanh một chút. Giờ lànhsắp tới." Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn hơi nóng nảy, thỉnhthoảng quay đầu nhìn xem tranh vẽ lớn trên tường sau lưng.
Quảngia lập tức nâng tay Sở Du lên, vén ống tay áo lên, dùng dao quẹt nhẹ,nhưng cổ tay Sở Du bị cắt cũng không chảy ra máu tươi như mong đợi, chỉcó vết máu màu đỏ sậm.
"Không có máu." Quản gia bình tĩnh nhìn người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn.
Người đàn ông mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn nhướng mày, đoạt lấy dao từ trong tay ông ta, bảo ông ta, "Cầm chén lên, mau!" Tiếp, ông ta nhanh chóng xé áo trước ngực Sở Du, tìm vị trí tim anh quẹt cho một phát, máu tươi sềnhsệch nhất thời trào ra.
Quản gia lập tức để chén ở trước vết thương, đón máu tươi vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-cai-dau-anh-a/2039272/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.