"Cô ấy sao rồi?" Sở Du ngồi bên mép giường, âm trầm lạnh giọng chất vấn Đại sư Cố đang kiểm tra tình trạng của Lương Ý.
Đại sư Cố nhìn sang gương mặt khẩn trường của Sở Du, "Chỉ là do tiêu hao thể lực cùng tinh thần căng thẳng quá độ mà dẫn tới hôn mê thôi. Đợimột lát nữa thiếu phu nhân sẽ tỉnh lại, cậu không cần quá lo lắng." Ôngta nói xong, tầm mắt mang theo ý vị sâu xa cũng nhanh chóng rời khỏingười Sở Du.
Sở Du cứng ngắc, nói: "Tôi biết rồi, ông có thể đi ra ngoài."
Đại sư Cố gật đầu, xoay người rời đi, trước khi đóng cửa, ông ta bỗngnhiên dừng bước, "Thiếu gia, về thuật sĩ của nhà họ Lương, cậu biết rồichứ?"
Sở Du trầm mặc hồi lâu mới nói, "Biết thì thế nào?"
"Thực lực của thuật sĩ này cũng không yếu, cậu có tính toán gì với thiếu phu nhân chưa?"
"Đó là việc của tôi, ông có thể đi được rồi." Sở Du dịch lại chăn choLương Ý, sau đó dùng khăn lông nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trêngương mặt cô.
Đại sư Cố đứng ở cạnh cửa khẽ nhếch khóe miệng, "Vậy tôi đi trước."
Cửa phòng được đóng lại cẩn thận, Sở Du lẳng lặng nhìn vẻ mặt lúc ngủvẫn mang theo sợ hãi của Lương Ý, ánh mắt xẹt qua một tia đau đớn. Anhcúi đầu dịu dàng đặt một nụ hôn ở trên trán cô.
"Ầm!"
Lưu Na với cái trán bị quấn băng trắng dày cộp phá cửa xông vào, cộ giận dữ chạy một mạch tới trước giường lớn. Dùng sức đẩy mạnh Sở Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-cai-dau-anh-a/2039219/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.