Cẩn thận đi sát bên bờ tường bao, Tiểu Lâm đột nhiên dừng bước, Tiểu Ngô tò mò hỏi: "Sao thế?"
Tiểu Lâm quay đầu lại, nhìn chăm chú về phía cây đại thụ cách đó không xa,nhỏ giọng nói: "Cậu có nghe thấy tiếng động gì không?"
"Tiếngđộng?" Tiểu Ngô nhíu mày, cẩn thận nghiêng đầu lắng nghe một chút, nhưng không nghe được cái gì bất thường."Không có, có phải do cậu quá căngthẳng hay không?"
Tiểu Lâm chau mày, vểnh tai tập trung lắng nghe lại một lần nữa, phát hiện ra mình không còn nghe thấy tiếng “đạpđạp” vừa rồi. Anh ta tự nhủ: có lẽ đúng là do mình căng thẳng quá thôi.
"Có thể là tôi nghe lầm. Chúng ta đi." Anh ta tiếp tục bước về phía trước,đi được một đoạn, anh ta do dự mở miệng: "Tiểu Ngô, vết thương của cậu. . . . . . thế nào rồi?"
Tiểu Ngô nghe vậy, cúi đầu nhìn vết thương đã được băng bó của mình, kinh ngạc nhướng mày, "Thật kỳ lạ, tôi khônghề thấy đau. Tiểu Lâm, vết thương trên bụng cậu còn đau không?"
Tiểu Lâm nhất thời ngẩn người, ngơ ngác nhìn xuống bụng mình, quả thật không còn cảm thấy đau đớn gì nữa. Rốt cuộc ông cụ xuất hiện bất ngờ kia đắpcho bọn họ thứ thuốc gì, sao lại có công hiệu thần kỳ đến thế?
Đúng lúc này, bất ngờ có tiếng vật nặng rơi xuống đất thu hút sự chú ý củahai người. Tiểu Lâm bước nhanh tới, lén ghé đầu khỏi lùm cây thăm dò,nhất thời vui mừng.
"Tiểu Ngô, là người của chúng ta." Tiểu Lâm quay đầu ngoắc ngoắc tay với Tiểu Ngô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-cai-dau-anh-a/2039181/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.