"Đúng là năng lực của tôi không bằng ông, nhưng tôi không muốn làm như ông, vì theo đuổi sứcmạnh mà không từ thủ đoạn giết hại những người vô tội." Lương Bân tựgiễu cười một tiếng.
Đại sư Cố nghiêng đầu, dùng ánh mắt như đang tìm tòi nghiên cứu quan sát anh một hồi, sau đó cười lạnh,"Vậy sao? Nếu chúng ta đã không có chung đề tài để nói thì thôi khỏi cần dài dòngthêm làm gì. Tôi đưa cậu đi gặp sư phụ của cậu ngay đây!" Dứt lời, ôngta dùng chân giẫm mạnh lên con Huyết Điệp đang phát ra ánh sáng yếu ớt.Lương Bân vội vàng vươn tay muốn cản lại hành động của đại sư Cố nhưngkhông kịp. Ông ta lạnh lùng liếc anh một cái, thu chân về. Lương Bân lập tức nâng con Huyết Điệp đã bị dập nát lên, cẩn thận từng li từng tí ômtrong ngực mình.
"Khi nào xuống hoàng tuyền, cậu có thể đoàn tụvới sư phụ của mình rồi!" Đại sư Cố vung tay áo lên, những bàn tay máulại điên cuồng ngoi lên, lao về phía Lương Bân, túm lấy thân thể vô lựccủa anh.
Gương mặt Lương Bân nhờ một chút ánh sáng của Huyết Điệp lúc trước mới khôi phục lại vẻ hồng hào, lúc này bị bàn tay máu tấncông lại trở nên trắng bệch. Anh suy yếu nhắm hờ mắt, lẳng lặng chờ đợicái chết đến gần. . . . . .
Tuy nhiên, bề ngoài bình tĩnh baonhiêu thì nội tâm lại càng không cam lòng bấy nhiêu. Không cam lòng đếnmức nội tâm thường ngày luôn an tĩnh của anh trở nên hoàn toàn vặn vẹo.
"Thả anh ấy ra!"
Một tiếng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-cai-dau-anh-a/2039177/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.