"Diệp Tư Thần?"
Giây phút nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt, đẹp đến vô thực kia, dây thần kinh đang căng chặt của Lạc Vân rốt cuộc mới thả lỏng được một chút.
Chỉ là, rất nhanh, một cảm giác vừa giận, lại vừa bất đắc dĩ cũng đã lập tức xông thẳng lên đầu y.
Nếu không phải đôi mắt đó quá mức vô tội, cũng quá chân thành, thì y nhất định đã sớm hoài nghi, có phải là hắn đang cố ý chỉnh mình hay không.
Tại sao lần nào cũng đều phải xuất hiện một cách doạ người như vậy chứ?
Vốn là muốn hỏi hắn đã đi đâu, nhưng rốt cuộc, cảm thấy đây là chuyện tư ẩn của đối phương, bản thân không nên tìm hiểu quá nhiều, Lạc Vân cũng liền đem nghi hoặc nuốt vào trong bụng.
Cho đến khi vị lệ quỷ ở trước mặt đã đột ngột từ sau lưng lấy ra một bó hoa hồng đỏ, y mới không khỏi kinh ngạc đến ngây người.
"Cái này..."
"Cho." Lời ít ý nhiều, cũng không để Lạc Vân phản ứng lại, Diệp Tư Thần đã nhét bó hoa trong tay vào lòng y.
Ngây ngốc nhìn xuống từng đóa hoa hồng rực rỡ, Lạc Vân lúc này mới nhận ra, mặc dù thoạt nhìn giống y như thật, nhưng bó hoa này, kỳ thực lại đều là hoa giả.
Không biết là bảo quản thế nào, mỗi bông hoa đều sạch sẽ, tinh tươm, không những vậy, còn mang theo một hương thơm thoang thoảng giống như mùi nước hoa...
Giây phút sửng sốt qua đi, Lạc Vân lúc này đã mơ hồ đoán được, Diệp Tư Thần vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-bat-dau-bi-le-quy-treo-giuong/3033760/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.